Chương 125: Họ đang sống hạnh phúc mà....

126 19 1
                                    

"Người anh thích sao? thế chắc chắn là quan trọng lắm" nét mặt cô bé trở nên lo lắng "em cũng rất thích anh hai em, có lúc anh ấy đi lạc mất khiến em vô cùng lo lắng" bé gái chạy đến níu lấy tay An rồi kéo đi, thôi thúc cậu mau đi tìm người quan trọng của mình.

Hiện tại ở phía Quân và Nam, hai người thế mà lại đang bị mắc kẹt trong ảo cảnh do oán linh trước mặt tạo ra. 

"Con mẹ nó" Quân dùng tay áo lau đi vệt máu mũi chảy dài, tên kia thật sự quá nhanh nhẹn, cách hắn bám víu lấy tường và nhảy vọt đi hệt như một con khỉ điên vậy.

Tiếng cười chát chúa vang lên, nơi tim hắn chảy ròng ròng chất dịch màu đen đặc hôi thối không ngừng, dường như càng đánh nhau thì chất dịch nơi ấy càng tăng thêm, chảy nhiều vô số kể.

Nam đánh tay đôi với tên đó, những lá bùa cũng các kí tự kì lạ phát huy hết công suất của mình, ích nhiều khiến tên kia chật vật chút.

Quân lao đến đấm vào mặt tên đó nhân lúc hắn chỉ chú ý đến Nam, cậu trả lại hắn cú đấm vừa rồi khiến cậu chảy máu mũi. 

Mũi dao sắt lẹm đâm vào người hắn, nơi bị lưỡi dao cứa qua bị cắt rách rồi ứa dịch, hệt như một chiếc bọc bị thủng vậy.

Quân dùng hai chân mình kẹp ngang hông hắn rồi quật xuống, thuận thế dùng dao tính kết liễu luôn tên oán linh này nhưng vô ý sao một tiếng hét đinh tai truyền đến làm màng nhĩ cậu đau nhức, thứ âm thanh với tầng số cao kinh khủng hệt như một sinh vật dưới biển sâu đang gào khóc.

Quân vô thức ôm tai mình lại, Nam cũng như thế nhưng tên oán linh này dường như lại miễn nhiễm, ngay lập tức thoát ra.

"Anh hai!!!" một cô bé mặc trên người một chiếc váy trắng muốt lao đến ôm chầm lấy tên oán linh xấu xí. Cả người cô bé sạch sẽ, tinh khiết đến độ đối lập hoàn toàn với thứ mà cô bé gọi là anh hai kia.

"Anh Quân!!!" An cũng từ cùng hướng với cô bé mà lao đến, cậu ôm chầm lấy Quân, siết thật chặt.

"Này!" Nam từ xa nhìn thấy thì hét toáng lên, tầm mắt cũng chẳng thèm chú ý đến tên oán linh kia nữa.

Quân bất lực vỗ lưng An rồi đẩy người cậu nhóc ra "anh không sao, em buông ra trước đã".

An buông ra, nhưng nét mặt cậu vẫn lo lắng "em tìm anh mãi, ngoài trời đã tối om rồi mới có thể tìm thấy anh".

An đã cùng cô bé kia chạy đôn chạy đáo khắp cả viện mồ côi, cuối cùng quay lại nơi này, cô bé này hình như càng tìm càng hốt hoảng, bất chợt cậu bị cô bé túm chặt rồi hoàn toàn mất đi thị lực, đến khi khôi phục lại đã nhìn thấy Quân từ xa, còn cả tiếng hét đinh tai kia nữa.

"Quả nhiên thời gian trong và ngoài ảo cảnh không trùng khớp, rõ ràng trong nhìn ra thì trời vẫn còn trong xanh lắm" Quân nhìn về phía cô bé không đâu lại xuất hiện kia, tên oán linh hung dữ từ nãy đến giờ lại dịu dàng đến lạ.

Nhận ra ánh mắt của cậu và Nam nên tên kia lập tức xù lông cảnh giác, bảo vệ em gái mình ra phía sau lưng, con ngươi đen ngòm của hắn ánh lên sắc đỏ kinh người.

"Quyên! em mau ngăn anh trai em lại! hai người họ không phải người xấu!" thấy mùi thuốc súng nồng nặc nên An đã lên tiếng cầu xin sự giúp đỡ của cô bé kia.

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang