Chương 102: Quà sinh nhật

156 26 3
                                    

Quân nằm trằn trọc trên giường không ngủ nổi, trong đầu cậu cứ nghĩ đến câu nói xin lỗi đầy nức nở và khuôn mặt đẫm lệ của Nam. Tim cậu cứ đập nhanh chẳng theo ý muốn, lồng ngực phập phồng hồi hộp không thôi, mặt cậu nóng ran như lửa đốt đây đều là những cảm giác mà lâu rồi cậu chưa cảm nhận được.

Quân thầm nghĩ liệu mình có quá dễ dãi khi rất nhanh chóng chấp nhận lời xin lỗi của Nam? mặc dù cậu ta xin cậu tha thứ vào mỗi ngày mai nhưng cậu biết người này chắc chắn sẽ không dừng lại chỉ có thế. 

Từ khi biết nguyên nhân Nam quyết định lừa dối mình thì Quân đã không còn quá tức giận với cậu ta nữa vì cậu biết điều đó là đúng đắn.

Nhưng trong lòng cậu vẫn dấy lên nỗi chua xót vì Nam không hề thành thật với cậu, tại sao Nam không kể cho cậu nghe? tại sao cậu ấy luôn im lặng và hành động như thể dù là ai cũng không đáng để cậu ấy tin tưởng? bản thân cậu không đủ để Nam tin cậy sao? 

Dù cả hai thích nhau nhưng lại có quá nhiều khoảng cách, mỗi người đều tự nhốt bản thân vào chiều không gian riêng, mặc đối phương ở ngoài để người kia chỉ nhìn thấy vỏ bọc ổn áp của bản thân.

Quân trách cứ Nam vì sao không tin tưởng mình nhưng bản thân cậu cũng chẳng hề trao cho Nam niềm tin, tình yêu của cậu luôn đi đôi với nghi ngờ, Quân chỉ biết sợ hãi rụt rè nhóm lên một chút yêu thương nhưng lại nhanh chóng dập tắt nó bằng dòng nước lạnh lẽo mang tên ngờ vực.

Quân sợ hãi bị phản bội, cậu không hề tiến lên vạch trần sự thật liệu Nam có bán đứng mình hay không, cậu cũng không lùi bước che đi đôi mắt để lắng nghe trái tim mình khuyên nhủ, cậu cứ đứng đó, chứng kiến mọi việc xảy ra và chấp nhận dòng chảy của thế cục.

Có lẽ vì cậu hèn nhát, không muốn chấp nhận sự thật mà cũng không muốn mù quáng trong tình yêu giả tạo. Điều này chỉ càng khiến cậu lấp lửng vô định trong lựa chọn của bản thân mà thôi.

Cả hai đều hèn nhát, hèn nhát đến đáng trách. Cứ như thế nếu chẳng mở lòng thì dù có đến được với nhau thì kết cục vẫn sẽ là rời bỏ nhau mà thôi.

*

Ngày hôm sau Quân rất đúng hẹn đến bệnh viện thăm Duy và cũng là bữa tiệc sinh nhật của chính cậu.

Vào phòng bệnh của Duy, mọi thứ vẫn như cũ, không trang hoàn sặc sỡ đầy sắc màu như các bữa tiệc sinh nhật khác nhưng nó vẫn có không khí của một bữa tiệc. Bởi vì đặt trên bàn gấp của giường bệnh là một chiếc bánh kem với đủ thứ các loại bánh trái khác nhau.

Duy nữa nằm nữa ngồi trên giường bệnh, thấy cậu đến thì liền cười rộ và vẫy tay xem như lời chào. Quân cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng, tâm trạng cậu cũng thoải mái hơn nhiều nữa khi thấy thằng bạn hao tâm tổn sức vì mình.

"Nay sinh nhật tao mà để mày làm ra thế này, cảm ơn nha cu" Quân cười, cậu ngồi bên mép giường bệnh đối mặt với Duy.

"Không cần phải cảm ơn, tao với mày là anh em tốt, cứ xem như đây là quà tao tặng mày là được, dù sao cũng không đắt tiền lắm" Duy xua tay tỏ vẻ không sao, không đáng nói nhưng nét mặt cậu ta cực kì vui vẻ khi nhận được lời cảm ơn của Quân.

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ