[HOÀN] Ba lần gả cho ỉn lười...

Da thexanhreuuu

787K 78K 12.4K

BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI TÁC GIẢ: BỈ TẠP BỈ Gõ lộp cộp: The Rêu Quân sư: Xu Mòe Số chương: 119CV + 21NT chính +... Altro

Giới thiệu
1. Cứ thế Lâm Thanh Vũ trở thành nam thê xung hỉ cho Lục Vãn Thừa.
2. Quả phụ của tôi, định sẵn là anh.
3. Phát cáu vì việc nhỏ, nghĩ lại thấy không đáng.
4. Ấy, tôi mấy tuổi rồi?
5. Xuống giường rồi... thì lại thành hình người dạng chó.
6. Ta có một biện pháp, có lẽ có thể đảm bảo mệnh hắn thêm được một năm.
7. Ta xin ngươi, đừng giày vò ta nữa.
8. Mẹ nó... thế mà không bế được anh?
9. Trông như không thể hiểu được Lục Vãn Thừa.
10. Ngươi hết thuốc chữa rồi.
11. Xin lỗi, tôi cũng không ngờ.
12. Thanh Vũ?
13. Đại mỹ nhân độc ác đổi tính vì tôi hở.
14. Đại mỹ nhân sẽ không nói tình nói lý với phàm nhân.
15. Hắn còn ngừng hót đây này, dỗ đại mỹ nhân cái gì mà dỗ.
16. Ngươi thật sự, không có tên khác hay sao?
17. Yêu ma quỷ quái đâu mà nhiều dữ vậy.
18. Đây là phong thái của chính cung đó Thanh Vũ à.
19. Sao lúc ấy không tự mình bái đường cùng ta.
20. Là Lục Vãn Thừa chiều y thành thế này.
21. Lâm Thanh Vũ chỉ dùng bảy chữ.
22. Không muốn, cút.
23. Thanh Vũ, anh lại tức giận rồi.
24. Tôi vẫn còn một cái tên nữa.
25. Vãn Thừa, đến cùng thì ngươi đang nghĩ gì.
26. Cần giúp không.
27. Khó chịu ghê, tôi muốn mình ngầu hơn xíu ở trước mặt anh mà.
28. Tôi có hơi phiền lòng, phải làm sao đây.
29. Đập hơi nhanh, nhanh đến không thở nổi.
30. Mong y mãi mãi vui vẻ.
31. Có phải nên chuẩn bị hậu sự cho tiểu Hầu gia rồi không.
32. Làm theo ý thích của hắn là được.
33. Ta sẽ nhìn ngươi đi, rồi sống cho thật tốt.
34. Cảm ơn vợ.
35. Chờ sau khi hắn đi rồi, tự ta sẽ xử lý... tất cả mọi người.
36. Ta lại làm chuyện xấu rồi, Vãn Thừa.
37. Thiếu quân, ngài nói xem có phải thiếu gia khỏe hơn không.
38. Thanh Vũ, tôi hơi mệt.
39. Tên hắn không phải là Lục Vãn Thừa.
40. Lục Vãn Thừa không lừa y.
41. Dư độc của Cố Phù Châu đã hết, chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể khỏi hẳn.
42. Nào có giống lời một đại tướng quân đứng đắn sẽ thốt ra.
43. Tính đến hôm nay, bảy mươi ngày đã trôi qua.
44. Cố Phù Châu muốn ói máu.
45. "Lẻ đổi chẵn không đổi."
46. Cuối cùng cũng biết tên hắn.
47. Ký hiệu góc vuông.
48. Chuẩn cho Cố Phù Châu về kinh ngay lập tức.
49. Ta thích chờ.
50. Mời, nhìn cho kỹ đây.
51. Ta thì có ý đồ xấu gì chứ.
52. Trượng phu đoản mệnh kia của ta.
53. Thanh Vũ...
54. Từ nay về sau ta muốn sống nhàn nhã bên em cho đến khi chết.
55. Nếu là em, kết hôn sớm sinh con sớm cũng chẳng là gì.
56. Lâm Thanh Vũ, có phải em muốn ta tức chết không?
57. Em biết cảm giác này không, cảm giác muốn ngừng mà ngừng không được.
58. Muốn được an ủi, muốn được ôm.
59. Đừng làm y thất vọng.
60. Ta không to chút nào, em đừng nhịn.
61. Có sỉ nhục hay không thì cũng đã mặc hai lần rồi.
62. Vậy ta không nghiêm túc cầu hôn nữa.
63. Con quên Lục tiểu Hầu gia lâu rồi.
65. Vì sao lại còn gọi y là lão phụ nhân...
66. Giang Đại Tráng là ai?
67. Kết hôn thì đừng cưới người nhỏ hơn mình.
68. Có phải huynh lại muốn vấy bẩn ta không?
69. Dù có buồn ngủ thế nào cũng phải đưa vợ đi làm.
70. Chỉ là... ta không thích tuyết rơi.
71. Chuyện liên quan tới huynh, lúc nào ta cũng hứng thú.
72. Có vẻ như em không nhớ ta chút nào.
73. Thanh Vũ, em vẫn chỉ thích con gái thôi sao?
74. Ước nguyện thứ ba như cánh én nơi hiên nhà, mỗi năm đều được gặp nhau.
75. Hôm nay là ngày đẹp trời gì mà thầy lang Lâm đến đón ta tan tầm.
76. Hẹn hò nghĩa là gì?
77. Người này... thích y.
78. Ở quê của Cố Phù Châu cũng có nhiều người sống nội tâm, ít ham muốn.
79. Giả vờ giỏi lắm, Giang công tử.
80. Thầy lang Lâm có biết lấy hơi thế nào không?
81. Không ăn cơm thì lấy đâu ra sức để mưu tài hại mệnh.
82. Thay đổi trữ quân.
83. Đã yêu nhau rồi, sao thầy lang Lâm còn dữ quá vậy.
84. Bản tướng quân thích đại mỹ nhân biết lừa người khác.
85. Đây là món quà tốt nhất ta từng được nhận.
86. Ta có phản ứng thì sao, ta cũng không phải Hề Dung.
87. Cố Phù Châu cầu được ước thấy.
88. Mất đi không đáng sợ, đáng sợ là có được rồi lại mất.
89. Ta đang - mời huynh.
90. Mỗi năm gặp nhau, chẳng qua chỉ là một mong ước tốt đẹp mà thôi.
91. Hình như y chưa từng nghe thấy giọng của Tiêu Ly.
92. Chỉ còn lại trăng sáng nơi chân trời, rọi về Tây Bắc xa ngàn dặm.
93. Hết cách rồi, ta muốn chiến thắng quá mà. Ta không thể chết được.
94. Cho nên lần này, huynh ấy nhất định cũng sẽ liều mạng trở về.
95. Lôi Hề Dung xuống - dùng trượng đánh chết.
96. Hắn thua?
97. Các ngươi nhất định phải tới cứu ta.
98. Ta không sợ chút nào.
99. Đừng để ta chết, y sẽ khóc.
100. Lâu rồi không gặp, Thanh Vũ.
101. Một đêm này, trôi qua thật nhanh.
102. Lẻ đổi chẵn không đổi, ký hiệu góc vuông - Giang Tỉnh.
103. Đến gặp huynh, đương nhiên phải chạy.
104. Xin lỗi, ta cũng biết bây giờ ta không bình thường.
105. Không thì, chúng ta làm lại?
106. Thanh Vũ trở lại bình thường, dữ.
107. Đệ muốn chơi thế nào.
108. Mỹ nhân mặc đồ tang.
109. Thiên tử nói năng hành động kỳ dị.
110. Đêm hôm khuya khoắt em quả phụ xinh đẹp không ngủ còn bò lên giường trẫm?
111. Ra là Giang công tử đang dần thích ứng với thân phận mới của mình.
112. Nhưng Hoàng thượng ngài ấy... ngài ấy vẫn còn là trẻ con mà.
113. Bệnh cũ không còn, vạn sự như ý.
114. Thích huynh, là chuyện duy nhất ta không thấy mệt.
115. Có lẽ, Lâm tướng là thuốc giải.
116. Lần này, con hoàn toàn tự nguyện.
117. Hôm nay là ngày giỗ của đệ.
118. Đầu óc của trẫm không chịu được kích thích, mẹ đừng ép trẫm.
119. Cậu cam tâm tình nguyện làm một kẻ lười chỉ ăn không nằm. (Hoàn CV)
Ngoại truyện xuất bản tập 1
Ngoại truyện xuất bản tập 2
PN 1 - 5
PN 6 - 10
PN 11 - 15
PN 16 - 21 (Hoàn 3 lần gả)
Nhịp 4 - 1
Nhịp 4 - 2
Nhịp 4 - 3
Nhịp 4 - 4
Nhịp 4 - 5
Nhịp 4 - 6
Nhịp 4 - 7
Nhịp 4 - 8
Nhịp 4 - 9
Nhịp 4 - Bonus Thất tịch
Weibo
Weibo
Vietsub Kịch truyền thanh
Xuất bản Phồn thể
Xuất bản đại lục

64. Con người sống là vì cái gì, đương nhiên là vì để cưới vợ đẹp rồi.

5.1K 599 30
Da thexanhreuuu

64. Con người sống là vì cái gì, đương nhiên là vì để cưới vợ đẹp rồi.

Cuối cùng Hoàng đế vẫn cắn răng đồng ý cuộc hôn nhân của Cố Phù Châu và Lâm Thanh Vũ. Tây Bắc lại hỗn loạn, lão nhất định phải trấn an được Cố Phù Châu. Hơn nữa, Từ Quân Nguyện cũng đã nói hôn sự của hai người là điềm lành xuất hiện. Vì đại cục, lão chỉ có thể đè lại ham muốn ích kỷ của bản thân. Lão là vua của một nước, giang sơn mỹ nhân bên nào nặng bên nào nhẹ, lão vẫn phân biệt được.

Hoàng đế chỉ ngầm đồng ý nhưng vẫn chưa tứ hôn, lão thả lời: Vì nam thê là vợ của người nên không thể vào triều làm quan.

Cố Phù Châu nghe vậy muốn tìm Hoàng đế lý luận nhưng Lâm Thanh Vũ lại ngăn hắn: "Yên tâm, Hoàng đế sẽ sớm mời ta về."

Cố Phù Châu ra vẻ phàn nàn: "Thầy lang Lâm làm chuyện xấu lại không rủ ta theo."

Lâm Thanh Vũ nói: "Đây cũng đâu tính là chuyện xấu."

Hôm Lâm Thanh Vũ rời cung, đại đa số đồng liêu trong Thái y viện đều thờ ơ lạnh nhạt, ngoài Hồ Cát tiễn y ra ngoài còn có Chử Chính Đức cũng đến tiễn.

Ông già này vẫn làm vẻ mặt phụng phịu, giọng điệu nói chuyện cũng quái gở: "Nói gả là gả, ngươi có xứng với tài năng của bản thân không?"

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh như không: "Vì có tài nên thỉnh thoảng chậm một chút cũng không sao."

Chử Chính Đức nghẹn lại, tức muốn hộc máu: "Đi nhanh đi nhanh đi, thấy ngươi là thấy xui xẻo."

Lâm Thanh Vũ cũng không đi vội - một thái giám Đông cung đến tìm y, nói Thái tử cho mời.

Sau nhiều ngày, Lâm Thanh Vũ lại gặp Tiêu Tranh lần nữa thì suýt chút không nhịn được bật cười.

Dạo một vòng trên bờ sống chết, Tiêu Tranh và dáng vẻ hăng hái lúc trước của gã như hai người khác nhau. Gã gầy đi mất một nửa, hai má hóp lại, sắc môi tái nhợt, dù có mặc trang phục hoa lệ cũng không giấu được vẻ chật vật. Thậm chí Lâm Thanh Vũ còn cảm thấy gã cũng chả khá hơn Thẩm Hoài Thức ngày đó gặp ở chùa Trường Sinh bao nhiêu.

Khi đôi mắt đó nhìn Lâm Thanh Vũ, y không còn thấy sự ngạo mạn nhưng lý trí ngày trước, chỉ còn lại tự đại đa nghi, chỉ còn lại ánh mắt cố chấp và oán hận.

Lâm Thanh Vũ hành lễ theo quy củ: "Hạ quan tham kiến điện hạ."

Ánh mắt của Tiêu Tranh không còn khóa chặt lấy y giống như quá khứ, gã vào thẳng vấn đề: "Ngươi có tin tức của Thẩm Hoài Thức không?"

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Thẩm thị vệ là thị vệ riêng của điện hạ, sao điện hạ lại hỏi ta tin tức của hắn?"

Tiêu Tranh mím chặt môi. Đã lâu rồi Thiên Cơ doanh còn chưa dò được hành tung của Thẩm Hoài Thức. Gã nôn nóng cáu kỉnh không có chỗ để xả, cả ngày chỉ ở trong Đông cung đập hết đồ đạc cũng không làm dịu được. Cho đến khi ám vệ của Thiên Cơ doanh nơm nớp lo sợ hỏi một câu: "Xin hỏi điện hạ, Thẩm thị vệ có bằng hữu thân thích gì không? Chúng ta có thể bắt đầu từ những người này."

Tiêu Tranh hơi giật mình, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ đến Lâm Thanh Vũ.

Tất cả thân nhân, bạn bè của Thẩm Hoài Thức đều biến mất theo Thiên Ngục môn từ ba năm trước. Trong ba năm qua, ngoài gã thì dường như Thẩm Hoài Thức chỉ từng gặp Lâm Thanh Vũ. Nếu không ngày sinh nhật của Tĩnh Thuần hôm ấy hắn cũng sẽ không hiện thân cầu tình cho Lâm Thanh Vũ.

"Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của cô. Chuyện khác cô cho phép ngươi hỏi chưa."

Lâm Thanh Vũ nói: "Lần trước hạ quan nhìn thấy Thẩm thị vệ là ở Thái y thự. Không biết hắn làm chuyện gì cho điện hạ để bản thân thân đầy rẫy vết thương. Hạ quan phối cho hắn mấy đơn thuốc, chỉ thế mà thôi."

"Hắn có nói gì với ngươi không?" Tiêu Tranh cũng không ôm hi vọng gì từ Lâm Thanh Vũ nhưng gã thật sự... đã hết cách. Có thể có bất kỳ tin tức gì, dù chỉ là chuyện râu ria gã cũng phải nắm cho thật chặt.

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: "Hắn nhắc tới Tĩnh Thuần quận chúa."

"Tĩnh Thuần?" Tiêu Tranh gấp gáp, "Hắn nói thế nào?"

"Hắn nói hắn và Tĩnh Thuần quận chúa lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ. Năm đó quận chúa bị ép hòa thân với Bắc Cảnh cũng không biết ba năm qua sống thế nào."

Tiêu Tranh hỏi: "Hắn nói hắn muốn đi Bắc Cảnh?"

Cố gắng dẫn dắt sẽ làm gã hoài nghi. Lâm Thanh Vũ nói: "Hắn không nói như thế. Hắn nói hắn là ảnh vệ của điện hạ đương nhiên phải luôn ở bên cạnh điện hạ."

Tiêu Tranh nheo mắt: "Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa."

Trước khi đi Lâm Thanh Vũ hỏi: "Điện hạ có biết hôn sự của ta và Cố đại tướng quân hay chưa?"

"Biết." Tiêu Tranh đùa cợt, "Xương cốt của Lục Vãn Thừa còn chưa lạnh đã vội vã tái giá. Lâm Thanh Vũ , ngươi quả là không thể thiếu đàn ông. Nhưng một quân nhân như Cố Phù Châu thì biết tình thú gì, Lục Vãn Thừa ốm yếu cũng không thỏa mãn được ngươi. Nếu trước kia ngươi theo cô e rằng đã được sớm ăn ngon quen mùi."

Lâm Thanh Vũ có thể nói rằng Tiêu Tranh chẳng qua chỉ là kẻ lanh mồm lanh miệng. Với tình trạng bây giờ của gã dù cho Tĩnh Thuần quận chúa có về cũng chưa chắc gã đã có phản ứng gì.

"Trước đó điện hạ đối tốt với ta, ta còn cho rằng điện hạ tìm ta là vì việc này. Không nghĩ tới điện hạ không nhắc một lời về hôn sự của ta và Cố đại tướng quân mà chỉ quan tâm tung tích của Thẩm thị vệ." Lâm Thanh Vũ cười khẽ thành tiếng, "Xem ra ở trong lòng điện hạ, ta cũng không quan trọng bằng Thẩm thị vệ."

Tiêu Tranh sững sờ như thể bây giờ mới nhận ra điều này, sau đó như đang cố gắng thuyết phục bản thân: "Cô quan tâm tung tích của hắn là vì trị tội hắn, để hắn sớm ngày nhận quả đắng."

Lâm Thanh Vũ nói: "Điện hạ nói sao thì là vậy - Hạ quan cáo lui."

Mặc kệ lời đồn bay đầy trời ngoài kia nhưng hôn sự của Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu cuối cùng cũng được quyết định. Chuyện hôn sự đến vội vàng nhưng dưới sự lo liệu của Lâm mẫu và Viên Dần, từ nạp thải đến thỉnh kỳ, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ đâu vào đấy.

Lần trước Lâm Thanh Vũ kết hôn gần như là không cần phải chuẩn bị đồ cưới. Lần này, Lâm mẫu soạn ra một danh sách của hồi môn cho y, y lại nói: "Có thể nhiều hơn chút nữa."

Lâm mẫu xấu hổ: "Thanh Vũ, phụ thân con nhập sĩ nhiều năm nhưng vẫn luôn liêm khiết thanh bạch, gia sản tích cóp được chỉ có nhiêu đây."

Lâm Thanh Vũ cười nói: "Mẹ hiểu lầm rồi. Con lấy chồng đương nhiên con sẽ tự chuẩn bị đồ cưới, nào có thể dùng tiền tiết kiệm của cha mẹ. Mẹ yên tâm, việc này con sẽ giao cho người bên ngoài đi làm."

Lâm mẫu lo lắng: "Tự con chuẩn bị đồ cưới? Con mới nhập sĩ bao lâu chứ."

"Để Lục tiểu Hầu gia giúp con là được." Lục Vãn Thừa cho y rất nhiều tài sản, y còn đang lo không có chỗ để tiêu.

Lâm mẫu lấy làm kinh hãi: "Chuyện này, chuyện này không hay lắm đâu."

"Không sao đâu mẹ." Lâm Thanh Vũ mỉm cười, "Lục tiểu Hầu gia dưới suối vàng có biết không chừng còn mong con mang nhiều thêm đến phủ tướng quân."

Lâm mẫu chỉ cảm thấy càng ngày càng không hiểu được trưởng tử. Xưa nay bà không bao giờ xen vào quyết định của Lâm Thanh Vũ nên cuối cùng vẫn chiều theo ý của y.

Trước ngày đại hôn, vợ chồng chưa cưới không thể lén gặp nhau. Cố Phù Châu không được gặp người cũng không chịu ở yên một chỗ, lục tục tặng hết thứ này đến thứ nọ. Ví dụ như ngày đại hôn hôm đó y phải mặc đồ cưới do tự tay Cố Phù Châu lựa chọn, được Viên Dần mang đến Lâm phủ.

Lâm Thanh Vũ biết Cố Phù Châu có một loại chấp niệm không thể giải thích với chuyện y mặc đồ cưới. Y vốn còn tưởng Cố Phù Châu sẽ chọn áo cưới còn rườm rà hơn so với lần đầu kết hôn nhưng không ngờ đồ cưới đưa tới lại là loại gấm xuất sắc nhất, trên đó không thêu thùa nhiều thứ, chỉ đơn giản là một màu đỏ tươi giống như một ngọn lửa thuần khiết đang cháy.

Lâm Thanh Vũ chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, chiếc nhẫn được khắc rất đơn giản. Mắt nhìn và thẩm mỹ của Cố Phù Châu rất tốt, bản thân hắn cũng không thích quần áo lòe loẹt.

Gửi cùng với đồ cưới còn có một bức thư của Cố Phù Châu. Đầy trang giấy chỉ là những lời bình thường, nói mấy ngày nay hắn vừa mệt vừa đói, sắp không chịu được nữa. Rồi còn cảm thán nhân sinh sống không có ý nghĩa, không được ăn thịt không bằng nhảy hồ vân vân.

Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Tướng quân mệt thì cũng thôi đi nhưng sao lại đói?"

Viên Dần bất đắc dĩ: "Đại tướng quân vì đốc thúc mình luyện công nên cố ý sửa đồ cưới lại nhỏ một chút. Mấy ngày nay cơm cũng không ăn chỉ ăn rau xanh củ cải sống qua ngày. Hôm qua còn nắm lấy ta để hỏi, con người sống là vì cái gì, chẳng phải là để cưới vợ đẹp hay sao, nhân gian không đáng..."

Lâm Thanh Vũ: "..."

Thật ra dáng người của Cố Phù Châu bây giờ rất được, vai rộng chân dài, không quá cường tráng nhưng mọi thứ đều vừa phải. Lâm Thanh Vũ cố ý nói cơ bụng hắn nhão cũng là vì đốc thúc hắn siêng năng lên, vận động nhiều cũng không phải là chuyện xấu. Không ngờ điều đó lại đả kích Cố Phù Châu lớn như vậy.

Lâm Thanh Vũ bật cười: "Nói với hắn, ta cũng không thích nam tử quá gầy, bảo hắn lo ăn cơm đi."

Tác giả: Cuối cùng cũng được gả lần hai ~!

Continua a leggere

Ti piacerà anche

1.4K 223 32
Tác phẩm: Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu Tác giả: Liễu Tứ Thể loại: Diễn sinh, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Trinh thám, Phá án, Thử Miêu, Cung đì...
20.7K 1.3K 60
Hạ Tử Thần chơi game lựa chọn nhân vật nữ vốn dĩ là muốn giúp người mình thích chắn hoa đào, nhưng bất đắc dĩ cậu cũng không ph...
142K 8.6K 152
Tác giả: Túy Tiếu Phù Sinh Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh, Cung Đấu, Cổ Đại Nguồn: traxanhsuada.wordpress.com Trạng thái: Full Thể loại: Chủ công, cườn...
78.9K 4.3K 50
Tên truyện: Ôn Hương Diễm Ngọc Tác giả: Bạch Giới Tử Thể loại: Đam mỹ, dục vọng chiếm hữu mạnh, phúc hắc công x không có tim không có phổi thụ, cổ đạ...