DUYÊN ÂM (tình trai, BL)

By Minhvu_1310_luvan

54.2K 6.8K 1K

Tên truyện: Duyên Âm. Tác giả: Minh Vũ Thể loại: 1x1, duyên âm, linh dị, boy love, tình trai, siêu nhiên, viễ... More

Chương 1: Vòng ngọc
Chương 2: Nơi trao vật định tình
Chương 3: Đến thăm bạn
Chương 4: Oán linh
Chương 5: Tên ông là gì?
Chương 6: Góc phòng bếp
Chương 7: Linh
Chương 8: Nhỏ em họ
Chương 9: Người yêu
Chương 10: Sự ngọt ngào khiến tim ta đau đớn
Chương 11: Lời hứa
Chương 12: Tên biến thái
Chương 13: Cuối hành lang
Chương 14: Vùng vẫy trong vô vọng
Chương 15: Kẻ nặng tình
Chương 16: Bạn mới
Chương 17: Phụ nữ
Chương 18: Lọn tóc
Chương 20: Sáng sớm đã gặp cậu
Chương 21: Mạnh bà
Chương 22: Chiến đấu
Chương 23: Ăn cơm chung
Chương 24: Nguyễn An
Chương 25: Sự gợi nhớ
Chương 26: Cuộc hẹn
Chương 27: Đến nhà Nam
Chương 28: Món quà đắt giá, không thể nhận
Chương 29: Tồn tại để đau khổ
Chương 30: Hình xăm
Chương 31: Ngày ấy đi lạc
Chương 32: Lời cảm ơn không dám nhận
Chương 33: Biệt thự hoang
Chương 34: Thèm khát sắc dục
Chương 35: Ngỡ rằng đã chết
Chương 36: Suy đoán
Chương 37: Chỉ biết tiếc nuối
Chương 38: Dây chuyền đôi
Chương 39: Quay về tiền kiếp (End ss1)
Chương 40 (ngoại truyện): Tương lai của hai ta [H]
Chương 41 (ngoại truyện): Sự thật
Chương 42: Gặp mặt
Chương 43: Kẻ tình nghi
Chương 44: Đầu độc
Chương 45: Trở về
Chương 46: Không thể trở về
Chương 47: Trở về mùa hè
Chương 48: Người tôi thích?
Chương 49: Dịu dàng và lạnh nhạt
Chương 50: Lên chùa
Chương 51: Cô Lan?
Chương 52: Quyết định của An
Chương 53: Hẹn hò (1)
Chương 54: Hẹn hò (2)
Chương 55: Hẹn hò (3)
Chương 56: Hẹn hò (4)
Chương 57: Nặng nề
Chương 58: Bức thư
Chương 59 (ngoại truyện): Thư gửi đến em
Chương 60: Kẻ chặn đường
Chương 61: Anh Minh
Chương 62: Quả tim
Chương 63: Sự biến mất của cái xác
Chương 64: Gặp mẹ
Chương 65: Hoa tình
Chương 66: Đi nhận lớp
Chương 67: Tớ có người trong lòng rồi
Chương 68: Khó thở
Chương 69: Lớp trưởng
Chương 70: Bị thay thế
Chương 71: Mảnh xác của bạn cùng lớp
Chương 72: Đào mộ (1)
Chương 73: Đào mộ (2)
Chương 74: Hiện tượng sinh lí thôi
Chương 75: Thứ do ma quỷ làm
Chương 76: Đụng độ
Chương 77: Quanh quẩn nghi ngờ
Chương 78: Gia hạn
Chương 79: Mong cậu ở bên
Chương 80: Hôn trán
Chương 81: Trường học (1)
Chương 82: Trường học (2)
Chương 83: Trường học (3)
Chương 84: Trường học (4)
Chương 85: Trường học (5)
Chương 86: Trường học (6)
Chương 87: Trường học (7)
Chương 88: Trường học (8)
Chương 89: Kí ước
Chương 90: Món quà đi kèm giá cả (End ss2)
Chương 91 (ngoại truyện): Điên dại
Chương 92(ngoại truyện): Sự tái sinh của cậu
Chương 93 (ngoại truyện): Tình yêu tuổi trẻ
Chương 94 (ngoại truyện): N love Q [H]
Chương 95 (ngoại truyện): Không cần hài đỏ cũng có được tình yêu
Chương 96 (ngoại truyện): Kẻ ăn mày
Chương 97: Bữa cơm
Chương 98: Tình yêu chưa thể tặng
Chương 99: Muốn làm lành
Chương 100: Tớ xin lỗi
Chương 101: Nguyện cầu
Chương 102: Quà sinh nhật
Chương 103: Chẳng khác gì đang yêu một con chó
Chương 104: Người đẹp ngủ trong rừng
Chương 105: Thật sự rất đau lòng
Chương 106: Giải thoát
Chương 107: Lễ tang (1)
Chương 108: Lễ tang (2)
Chương 109: Dụ dỗ
Chương 110: Phải trả thù
Chương 111: Tỏ tình
Chương 112: Bồ thằng Nam
Chương 113: Lời yêu giả tạo
Chương 114: Yêu cậu
Chương 115: Chi chết rồi
Chương 116: Qua đêm
Chương 117: Đi chơi
Chương 118 (ngoại truyện): Trung thu
Chương 119: Món quà
Chương 120: Trụ người
Chương 121: Những đứa trẻ
Chương 122: Tớ muốn gặp cậu, tớ muốn hôn cậu
Chương 123: Mất tích hàng loạt
Chương 124: Viện mồ côi Tình Thương
Chương 125: Họ đang sống hạnh phúc mà....
Chương 126: Khó ngủ
Chương 127: Cô bé mù
Chương 128: Hiến tim
Chương 129: Cậu có thích tớ không?
Chương 130: Cây gạo
Chương 131: Đồ dối trá
Chương 132: Đại Ác Quan Âm
Chương 133: Vào hốc cây
Chương 134: THPT Trần Quang Khải
Chương 135: Giấc mơ đẹp
Chương 136: Thiêu rụi
Chương 137: Lời nói dối trắng trợn
Chương 138: Chiếc nhẫn
Chương 139: Kế hoạch
Chương 140: Cổng sau của trại trẻ
Chương 141: Có nên nói không?

Chương 19: Muốn bảo vệ anh

646 85 8
By Minhvu_1310_luvan

Cả cơ thể dần bủn rủn, tôi vội víu lấy vai Nam để cho mình không té ngã. Bao tử bắt đầu cồn cào, hơi chua cứ từ đó trào lên đến cuốn họng, tôi bịt miệng lại cố gắng không nôn ra. 

Nam thấy tôi bị như vậy nên vô cùng hốt hoảng, vội dìu tôi đến trước mặt thầy xin nghỉ. 

"Thầy ơi, Quân bị mệt nên thầy cho bạn ấy nghỉ một hôm được không ạ?" -Nam.

"Quân nó bị sao vậy?" -thầy.

"Chắc là đau đầu, chóng mặt, buồn nôn" -Nam.

Thầy thấy mặt tôi tái mét nên cũng không hỏi nữa "được rồi, để thầy gọi điện mẹ bạn đón về". 

Cơn cồn cào này khiến tôi nhịn không nổi nữa, tôi bỏ tay ra khỏi Nam chạy vội đến nhà vệ sinh. "ọe...." tôi nôn thốc nôn tháo, cứ có cảm giác như ai đó luồn tay vào cuốn họng mình lôi hết những thứ trong bụng ra vậy.

Nôn ra khiến tôi nhẹ người hơn hẳn nhưng người cứ xay xẩm cứ như bị trúng gió. Tôi vừa bước ra khỏi của nhà vệ sinh thì Nam cũng hớt hải chạy đến, toàn thân đều đổ mồ hôi nhễ nhại. Chạy từ phòng học đến nhà vệ sinh cũng có xa lắm đâu mà sao trông mệt vậy chứ.

Nhưng để ý mới thấy, bên tay Nam có một bọc thuốc và chai nước. Tôi chưa kịp hỏi là mang thuốc cho ai thì Nam đã lên tiếng trước.

"Nè, mày uống thuốc đi"- Nam, từng chữ đều bị ngắt quãng, nghe rõ là mệt.

"Mày mới chạy đi mua đó hả? có biết tao bị bệnh gì đâu mà mua thuốc chứ".

"Vì không biết mày bị gì nên tao mới mua thuốc hạ sốt, thuốc đau bụng, thuốc đau đầu, xê xủi, mày bị gì thì dùng thuốc đó.Cũng may là tao có mang theo tiền ăn vặt" -Nam.

Gì chứ, cái sự lo lắng này, nó làm như nó là mẹ tôi không bằng. Nhìn cái mặt lo lắng vô cùng thành thật kia thì càng khiến tôi buồn cười hơn. Sao lại có thể lo lắng cho một người chỉ mới gặp ban sáng được như vậy cơ chứ, sao mà tốt bụng quá vậy.

"Ừ, cảm ơn lòng tốt của mày" tôi cầm thấy bọc thuốc nhưng không uống, giờ bụng đang rỗng, uống thuốc vào có khi bị sốc thuốc nhập viện luôn quá. 

Tôi và Nam đi đến phòng học, tôi xin thầy hôm nay nghỉ, không cần gọi mẹ đến đón vì tôi đỡ hơn rồi, tự đi bằng xe đạp được. 

Tôi lái xe về nhà, mẹ đã chờ cơm sẵn.

 "Ơ, sao nay con về sớm vậy?" mẹ tôi hỏi.

 "Dạ hôm nay con thấy hơi mệt nên xin thầy về nhà".

Mẹ lo lắng tiếng lại gần tôi áp tay lên trán tôi xem thử. "Có chút ấm, có biểu hiện gì nghiêm trọng không con?" mẹ tôi vừa đi tìm thuốc vừa hỏi, "hôm nay con bị hoa mắt chóng mặt, còn buồn nôn với xây xẩm nữa".

"Vậy để mẹ nấu cháo cho ăn, xuống phòng nằm nghỉ đi cho khỏe. Ủa mà con đi mua thuốc hả?" mẹ nhìn thấy bọc thuốc trên tay tôi nên hỏi. "à không, bạn con thấy con mệt nên mua giúp con ấy mà" nhìn đến bọc thuốc trên tay tôi không nhịn được mà cười nhẹ.

Tôi vào phòng tắm tắm rửa, đang dội nước thì tôi thấy một mảng tóc rụng bồng bềnh trôi đến, tôi giật thót người. Nhưng cũng tự trấn tĩnh mình lại, chỉ là tóc thôi mà, có gì đâu mà hoảng đến thế. 

Tắm rửa thì tôi cũng sẵn kì cọ nhà tắm luôn, lấy hết tóc rối rụng của mẹ ra khỏi đường thoát nước. Xong tôi cũng đi ngủ để nghỉ ngơi.

Vừa đặt lưng xuống thì cơn buồn ngủ cũng ập đến. 

"Lan à, anh yêu em nhiều lắm... làm ơn...." lại cái giọng nói này, ai vậy? người này không ngừng gọi tên người nào đó. Trong màng đen u tối này có bóng lưng của một người đàn ông khoác lên mình tà áo dài sẫm màu truyền thống của dân tộc.

Anh ta khụy gối ôm mặt khóc nức nở như một đứa trẻ mất đi thứ quan trọng của mình. Tôi có phần rụt rè, không dám tiến tới. Nhưng người này làm cho tôi có cảm giác gì đó thân quen lắm, cứ như đã gặp ở đâu đó, gặp từ rất lâu về trước.

Tôi thận trọng tiến lại gần, đặt tay lên vai người đó. Lần này cũng vậy, khuôn mặt của người này hoàn toàn mơ hồ, cứ như bị che phủ bởi một tầng sương dày đặt.

"Em... em là Lan đúng không" người này quay đầu lại, nức nở hỏi tôi.

Nhưng tôi lại đơ người ra, không biết nói gì. Lan gì chứ, tại sao cứ luôn miệng gọi tên người đó vậy.

"Không... em không phải Lan... nhưng cũng là Lan. Tôi không thể nhớ tên em..." cái giọng run run của người đang khóc khiến tôi cảm thấy người này đáng thương gấp vạn lần. Nhưng cả hai đã gặp nhau bao giờ đâu mà lại bảo nhớ tên hay không nhớ tên cơ chứ.

Người này bỗng nhào đến ôm tôi khiến tôi đứng không vững liền ngã ngửa. "Làm ơn, đưa anh ra khỏi đây với, đừng bỏ anh lại mà, anh xin lỗi..." dù không thể nhìn rõ mặt nhưng tôi biết hiện tại người này đang mếu máo đến nhường nào.

"Nhưng em không biết lối thoát, cũng không biết đây là đâu thì làm sao có thể đưa anh ra khỏi đây chứ" tôi vỗ lưng người này, muốn trấn an anh ta dù chỉ một chút. Thấy người này đau khổ đến vậy khiến tôi không cam lòng, chỉ muốn ôm vào lòng rồi bảo vệ, yêu thương hết mực.

Người này căn bản không thể nghe tôi nói, chỉ níu chặt lấy áo tôi mà thì thào với chất giọng khàn đặt đầy sợ hãi "làm ơn..."

28/6/2022



Continue Reading

You'll Also Like

24.4K 1.7K 168
vì đang đọc thì bị drop, thành ra quyết định làm luôn cho dân tình cùng đọc. Ta edit từ chương 63, các chương trước các nàng tìm sẽ thấy, hihi... Lầ...
8.1K 576 5
Tóm tắt: Oikawa lỡ gửi nhầm số khi cậu đang càu nhàu về Ushijima, và sau đó vẫn tiếp tục nhắn tin với Iwaizumi. Cặp đôi: Iwaizumi Hajime/Oikawa Tooru...
822K 27.1K 31
Truyện ma, kinh dị...
2.4K 205 13
Yêu một kẻ si tình Tác giả: banhbaochay Văn án: Lý Ngọc năm 18 tuổi gặp được Giản Tùy Anh tại phòng khách nhà mình, liền nhất kiến chung tình... Nhân...