Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng l...

By AnhTuyetTrieuDuong

607K 24.1K 2.6K

Thể loại: cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù, ân oán hoàng tộc (Lê Sơ). Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương. (Nếu... More

Phần mở đầu
Quyển I: KỲ DUYÊN - Chương 1: Gặp gỡ
Chương 2: Yên hoa vũ khúc
Chương 3: Lạc lối
Chương 4: Nhầm lẫn
Chương 5: Gây thù chuốc oán
Chương 6: Thanh Phục khu
Chương 7: Người lạ gặp trong đêm
Chương 8: Giam lỏng.
Chương 9: Quang Thục hoàng thái hậu
Chương 10: Thăm dò Thanh Ngọc (1)
Chương 10: Thăm dò Thanh Ngọc (2)
Chương 11: Thần trộm Lê Khải Triều (1)
Chương 11: Thần trộm Lê Khải Triều (2)
Chương 11: Thần trộm Lê Khải Triều (3)
Tư liệu tham khảo.
Chương 12: Vu oan giá họa (1)
Chương 12: Vu oan giá họa (2).
Chương 13: Giả thần giả quỷ (1)
Chương 13: Giả thần giả quỷ (2)
Chương 13: Giả thần giả quỷ (3)
Chương 14: Rắn báo oán (1).
Chương 14: Rắn báo oán (2).
Chương 14: Rắn báo oán (3).
Chương 14: Rắn báo oán (4).
Chương 15: Thiếu nữ hiến kế (1)
Chương 15: Thiếu nữ hiến kế (2)
Chương 15: Thiếu nữ hiến kế (3)
Chương 15: Thiếu nữ hiến kế (4)
Tư liệu tham khảo.
Chương 16: Nguyễn sung nghi (1)
Chương 16: Nguyễn sung nghi (2)
Chương 16: Nguyễn sung nghi (3)
Chương 16: Nguyễn sung nghi (4)
Chương 17: Sóng gió bắt đầu (1)
Chương 17: Sóng gió bắt đầu (2)
Chương 17: Sóng gió bắt đầu (3)
Chương 17: Sóng gió bắt đầu (4)
Chương 18: Sứ thần Đại Minh (1)
Chương 18: Sứ thần Đại Minh (2)
Chương 18: Sứ thần Đại Minh (3)
Chương 18: Sứ thần Đại Minh (4)
Chương 19: Âm mưu ngoại quốc (1)
Chương 19: Âm mưu ngoại quốc (2)
Chương 19: Âm mưu ngoại quốc (3)
Chương 19: Âm mưu ngoại quốc (4)
NOTE
Chương 20: Chiếu tướng (1)
Chương 20: Chiếu tướng (2)
Chương 20: Chiếu tướng (3)
Chương 20: Chiếu tướng (4)
Chương 21: Cứ điểm của Đại Minh (1)
Chương 21: Cứ điểm của Đại Minh (2)
Chương 21: Cứ điểm của Đại Minh (3)
Chương 21: Cứ điểm của Đại Minh (4)
Tư liệu tham khảo.
Tâm sự của tác giả.
Chương 22: Nguyễn Trường Giang (1)
Chương 22: Nguyễn Trường Giang (2)
Chương 22: Nguyễn Trường Giang (3)
Chương 22: Nguyễn Trường Giang (4)
Chương 23: Tâm tư khó lường (1)
Chương 23: Tâm tư khó lường (2)
Chương 23: Tâm tư khó lường (3)
Chương 23: Tâm tư khó lường (4)
Chương 24: Phản đòn (1)
Chương 24: Phản đòn (2)
Chương 24: Phản đòn (3)
Chương 24: Phản đòn (4)
Quyển II: LƯU LẠC - Chương 25: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai (1)
Chương 25: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai(2).
Chương 25: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai (3).
Chương 25: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai (4).
Tản mạn.
Chương 26: Chị gái Phùng Diệm Quỳnh (1)
Chương 26: LChị gái Phùng Diệm Quỳnh(2)
Chương 26: Chị gái Phùng Diệm Quỳnh(3)
Chương 26: Chị gái Phùng Diệm Quỳnh (4)
Chương 27: Tương tàn (1)
Chương 27: Tương tàn (2)
Chương 27: Tương tàn (3)
Chương 27: Tương tàn (4)
Chương 28: Biến loạn trong lãnh cung (1)
Chương 28: Biến loạn trong lãnh cung (2)
Chương 28: Biến loạn trong lãnh cung (3).
Chương 28: Biến loạn trong lãnh cung (4)
Chương 29: Rừng thiêng nước độc (1)
Chương 29: Rừng thiêng nước độc (2)
Chương 29: Rừng thiêng nước độc (3)
Chương 29: Rừng thiêng nước độc (4).
Chương 30: Ngược lối (1)
Chương 30: Ngược lối (2)
Chương 30: Ngược lối (3)
Chương 30: Ngược lối (4)
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp (1)
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp (2)
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp (3)
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp (4).
Chương 32: Gặp lại Trường Giang (1)
Chương 32: Gặp lại Trường Giang (2)
Chương 32: Gặp lại Trường Giang (4)
Cần bạn đọc góp ý
Chương 33: Chiếc vòng ngọc lục bảo (1)
Chương 33: Chiếc vòng ngọc lục bảo (2)
Chương 33: Chiếc vòng ngọc lục bảo (3)
Chương 33: Chiếc vòng ngọc lục bảo (4)
Chương 34: Viên Diệp cư (1)
Chương 34: Viên Diệp cư (2)
Chương 34: Viên Diệp cư (3)
Chương 34: Viên Diệp cư (4)
Chương 35: Nhân tâm (1)
Chương 35: Nhân tâm (2)
Chương 35: Nhân tâm (3)
Chương 35: Nhân tâm (4)
Chương 36: Nỗi hận Lệ Chi (1)
Chương 36: Nỗi hận Lệ Chi (2)
Chương 36: Nỗi hận Lệ Chi (3)
Chương 36: Nỗi hận Lệ Chi (4)
NOTE!
Chương 37: Lâm Vũ Linh (1)
Chương 37: Lâm Vũ Linh (2)
Chương 37: Lâm Vũ Linh (3)
Chương 37: Lâm Vũ Linh (4)
Chương 38: Phong Vân kỳ sĩ * (1)
Chương 38: Phong Vân kỳ sĩ (2)
Chương 38: Phong Vân kỳ sĩ (3)
Chương 38: Phong Vân kỳ sĩ (4)
Chương 39: Ai là ai (1)
Chương 39: Ai là ai (2)
Chương 39: Ai là ai (3)
Chương 39: Ai là ai (4)
Chương 40: Chạm mặt (1)
Chương 40: Chạm mặt (2)
Chương 40: Chạm mặt (3)
Chương 40: Chạm mặt (4)
Chương 41: Mùa hoa tam giác mạch (1)
Chương 41: Mùa hoa tam giác mạch (2)
Chương 41: Mùa hoa tam giác mạch (3)
Chương 41: Mùa hoa tam giác mạch (4)
Chương 42: Thần y họ Từ (1)
Thân gửi độc giả Thiên Hạ Kỳ Duyên
Chương 42: Thần y họ Từ (2)
Chương 42: Thần y họ Từ (3)
Chương 42: Thần y họ Từ (4)
Chương 43: Lộ diện (1)
Chương 43: Lộ diện (2)
Chương 43: Lộ diện (3)
Chương 43: Lộ diện (4)
Chương 44: Tử thanh thiên (1)
Chương 44: Tử thanh thiên (2)
Chương 44: Tử thanh thiên (3)
Chương 44: Tử thanh thiên (4)
SOS
Chương 45: Vi hành (1)
Chương 45: Vi hành (2)
Chương 45: Vi hành (3)
Chương 45: Vi hành (4)
Quyển III: THÂN THẾ - Chương 46: Con trai Nguyễn Trãi (1)
Chương 46: Con trai Nguyễn Trãi (2)
Chương 46: Con trai Nguyễn Trãi (3)
Chương 46: Con trai Nguyễn Trãi (4)
Bàn luận
Chương 47: Mộng đẹp (1)
Chương 47: Mộng đẹp (2)
Chương 47: Mộng đẹp (3)
Chương 47: Mộng đẹp (4)
Chương 48: Cố nhân (1)
Chương 48: Cố nhân (2)
Chương 48: Cố nhân (3)
Chương 48: Cố nhân (4)
Chương 49: Hoa tàn, ngọc vỡ (1)
Chương 49: Hoa tàn, ngọc vỡ (2)
Chương 49: Hoa tàn, ngọc vỡ (3)
Chương 49: Hoa tàn, ngọc vỡ (4)
Chương 50: Độc tiễn
Thân gửi bạn đọc Thiên hạ kỳ duyên
Đừng bỏ qua bài viết này nếu bạn còn yêu thích THKD!
Lời nhắn
Chương 51: Nguyễn Nhã Liên (1)
Chương 51: Nguyễn Nhã Liên (2)
Chương 51: Nguyễn Nhã Liên (3)
Chương 51: Nguyễn Nhã Liên (4)
Chương 52: Họa âm (1)
Chương 52: Họa âm (2)
Chương 52: Họa âm (3)
Chương 52: Họa âm (4)
Chương 53: Thật - giả (1)
Chương 53: Thật - giả (2)
Chương 53: Thật - giả (3)

Chương 32: Gặp lại Trường Giang (3)

2K 115 0
By AnhTuyetTrieuDuong

Lê Thụ đánh đập thị uy chán chê rồi chuẩn bị thực hiện âm mưu bẩn thỉu của mình. Nhưng đúng lúc hắn định xông đến thì chợt khựng lại. Hắn quay ngoắt lại phía sau, nghiến răng nghiến lợi nhìn kẻ vừa đánh mình.

"Mai Hương, ngươi... ngươi dám?"

Mai Hương giật nảy mình, vội lẳng thanh gỗ trong tay đi rồi quỳ xuống khóc lóc:

"Thiếp cắn rơm cắn cỏ lạy công tử. Tiểu thư Hoàng Lan không có tội tình gì, xin công tử khoan dung độ lượng tha cho tiểu thư."

Lê Thụ đuổi Mai Hương ra khỏi phòng. Hoàng Lan cứ tưởng nàng ta đã đi rồi, ai ngờ cuối cùng vẫn quay lại.

Lê Thụ nổi giận, giơ chân đạp Mai Hương ngã sóng soài ra đất.

"Cút!"

"Mai Hương!"

Hoàng Lan cũng cuống quýt thét lên. Nhưng Mai Hương gan lì hơn nàng tưởng. Bị Lê Thụ đạp ngã, nàng ta lại vùng dậy, bò đến ôm chân hắn, đồng thời hét to:

"Con giữ chân ngài ấy rồi, tiểu thư mau chạy đi!"

Hoàng Lan cứ đứng chết trân một chỗ. Nàng chạy đi rồi, Lê Thụ sẽ tha cho Mai Hương sao?

Từ khi Lâm Vũ Linh bị liệt một bàn tay, nàng đã thề rằng sẽ không để bất kì ai chịu khổ vì mình nữa.

"Tôi không đi!" Hoàng Lan vừa cắn răng nói vừa loay hoay tìm cách cứu Mai Hương khỏi tay Lê Thụ.

Lê Thụ điên tiết nâng cằm Mai Hương lên.

"Ta bỏ hơn một trăm quan tiền để mua ngươi về, cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, hóa ra là mua về một đứa cõng rắn cắn gà nhà! Cách ngươi trả ơn ta đấy hả?"

Mai Hương sợ hãi cúi đầu, lí nhí đáp không thành tiếng:

"Thiếp xin lỗi."

"Ai cần ngươi xin lỗi!"

Lê Thụ nhếch mép cười nhạt.

Ánh mắt đang dáo dác tìm kiếm của Hoàng Lan dừng lại trên bàn, chạm phải con dao mà chính Lê Thụ vừa mang tới.

Và hình như trong đôi mắt xảo quyệt của Lê Thụ cũng vừa lóe lên một tia sáng chết chóc.

Con dao ấy... nó ở gần tầm với của Lê Thụ hơn của nàng.

"Không! Đừng!"

Khi nhận ra ý định của Lê Thụ, Hoàng Lan vội vã hét lên. Nhưng đã quá muộn!

...

Con dao trong tay thuận đà đâm xuống, cắm ngập vào lưng người con gái ấy.

Có máu bắn ra. Là máu của Mai Hương. Nóng ấm... và đỏ rực...

Trai phòng tối tăm, nhưng tại sao Hoàng Lan lại thấy chói mắt đến thế?

Một lúc sau, giống như bông hoa tàn tạ trước gió đông, có bóng hình gầy gò đổ ụp xuống đất.

...

Không một tia phẫn nộ trào dâng, cũng không chất chứa lửa hận ngút trời, ngược lại, ánh mắt ấy bình thản đến lạ kỳ, lại có phần lạnh lẽo và u ẩn, giống như một linh hồn vừa bước ra từ vực sâu địa ngục.

Lê Thụ bất giác lùi lại một bước. Hắn như cảm thấy nghẹt thở trước ánh mắt sắc hơn dao, lạnh hơn tuyết ấy.

"Ngươi giết Mai Hương rồi!"

Lê Thụ khinh miệt đáp:

"Chỉ là một con kỹ nữ hạ đẳng..."

"Câm cái miệng chó của ngươi lại!"

Lời vừa rơi xuống, kẻ trước mặt vội nín. Chính Lê Thụ cũng không hiểu tại sao mình lại nín nhanh như thế. Rồi hắn cũng không dám tiến lại gần Hoàng Lan nữa.

Mai Hương nằm gục trong vòng tay Hoàng Lan. Cơ thể nàng ta lạnh dần, sinh khí giống như bị rút cạn, cứ theo thứ chất lỏng nóng ấm ấy mà chảy ngược ra ngoài.

"Tiểu thư..."

Hoàng lan thất thần nhìn Mai Hương, càng nhìn càng thấy chua xót.

"Đừng nói nữa. Cô sẽ mất nhiều máu hơn đấy."

Nói đoạn, nàng nhanh tay xé một mảnh vải rồi rịt miệng vết thương lại. Nhát dao của Lê Thụ đâm sâu hơn nàng tưởng. Nhưng mặc cho nàng cố gắng đến đâu, máu từ lưng Mai Hương vẫn không ngừng rỉ ra, thấm ướt áo ngoài, chảy thành từng giọt đỏ thẫm trên mặt đất.

"Ráng chịu đựng nhé! Để tôi tìm người đến cứu cô." Hoàng Lan cắn răng nói. Nàng không tin cái nơi chết tiệt này toàn là lũ lòng lang dạ sói. Phải có ai đó cứu Mai Hương. Nàng ấy không thể chết như thế. Không thể...

Một bàn tay đẫm máu vươn lên, yếu ớt níu lấy vạt áo Hoàng Lan. Âm thanh ấy như đứt thành từng khúc:

"Tiểu thư, con... con không sao..."

Từ sâu trong đáy mắt, có cái gì đó mặn chát dâng lên, rồi cứ thế, khung cảnh trước mắt nhòa đi, chỉ còn lại một màu máu đỏ chói.

Tiếng người trong lòng vẫn thều thào:

"Đừng đi, ở lại với con một lát được không?"

Hoàng Lan vô thức gật đầu. Nàng cúi xuống, lại ôm lấy Mai Hương, những mong có thể dùng chính hơi ấm của mình để làm ấm lại cơ thể đang lạnh dần của nàng ấy.

"Cô ngốc lắm!" Hoàng Lan gần như khóc nức lên. "Sao phải làm như thế? Tôi đã bảo cô đi đi, cô còn quay lại đây làm gì?"

Ngọc Huyên ngậm cười, mệt mỏi đáp:

"Cứu người là trên hết... con đâu nghĩ được nhiều như thế."

Sở nguyện lớn lao nhất của Mai Hương là được sống một cuộc sống bình yên. Nhưng như vậy thì đã sao? Giương mắt nhìn tiểu thư Hoàng Lan bị vũ nhục tới chết, nàng ta có thể thanh thản mà sống tiếp không? Đời người ngắn ngủi, sống chết đều do ý trời, Mai Hương đã hèn nhát một lần, sao có thể hèn nhát mãi mãi?

Mai Hương cố gượng chút sức tàn mà nói với Hoàng Lan:

"Con sống đã đủ rồi, có chết cũng không hối tiếc. Nhưng tiểu thư thì khác... người không giống với bọn họ... Chỉ có tiểu thư mới xứng đáng... Tiểu thư Hoàng Lan, hứa với con... người nhất định phải sống cho thật tốt... cùng bệ hạ..."

Giọng nói ấy mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng nhạt như làn khói, không thể nghe thấu được nữa.

Bàn tay Mai Hương buông thõng xuống. Hơi thở của người con gái ấy yếu dần rồi ngừng hẳn.

Continue Reading

You'll Also Like

126K 6.8K 110
-14.7.2021- Tình yêu ta không ngần ngại giải bày bởi những cái ôm, cái hôn thật lâu. Ta bên nhau bởi nhiều cách, nhưng chân thật nhất vẫn là cách ta...
32.9K 2.4K 24
Fan Kaiao và Shinran đừng vào đọc nha, ném đá tui không chịu à Disclaimer: Nhân vật thuộc về bác Ao, nhưng cuộc đời họ nằm hết trong tay tui. Summary...
15.4K 1.6K 65
"Chỉ cần được gặp Tiên đế ngay phút cuối cùng thôi, có lẽ mình đã chẳng đau khổ đến mức phải tự tử đến như vậy." Tôi nghẹn ngào nói, ngán ngẩm nhìn b...
25.2K 1.9K 178
Tự cổ chí kim, phàm là kẻ đã ngồi trên ngai vàng, dưới chân hắn luôn luôn là núi xương, biển máu, sau lưng hắn lại là rất nhiều suy tính, mưu toan. C...