Tiêu Trạm nhìn chăm chú, không dám gật bừa về câu trả lời của Cố Vân Cảnh, hoãn giọng nói: 

"À... Vũ Văn Ngạn thân kinh bách chiến, tinh thông kỵ xạ, Phò mã thân mình suy nhược, so săn bắn được sao?"

"An Vương điện hạ cảm thấy ta nhất định thất bại chăng?" Cố Vân Cảnh bình tĩnh nói.

"Ừ." Tiêu Trạm ngay thẳng nói, dừng một chút hắn nói thêm, "Mà đây cũng coi như là một biện pháp tốt đi. Săn bắn dù có thua cũng không sao cả, cùng lắm thì mất mặt, so với Phò mã bị thương tốt hơn nhiều lắm."

Tiêu Trạm không để ý thể diện. An nguy của Cố Vân Cảnh so với cái thể diện nho nhỏ không đáng nhắc đến.

Nhìn vị Hoàng tử thuần lương, Cố Vân Cảnh rất là cảm động. 

"Điện hạ quả thực tâm địa thiện lương, ngày sau chấp chưởng triều chính nhất định là phúc cho dân chúng." Nàng nói.

Nghĩ đến tình cảnh của mình, Tiêu Trạm rũ mắt nói: 

"Chỉ mong có một ngày như vậy đi. Thôi, không còn sớm nữa, lời đã nói hết, bổn vương cáo từ trước."

"Đợi đã, điện hạ hãy dừng bước." Cố Vân Cảnh gọi, "Vân Cảnh còn có một chuyện muốn hỏi điện hạ."

"Chuyện gì thế?" Tiêu Trạm trấn tĩnh hỏi.

"Chuyện Đào sách, khoảng thời gian ta xa nhà, về chi tiết trong đó ta không rõ lắm."

"Ta hiện giờ chỉ là Vương gia nhàn tản, không có thực quyền, cụ thể ta cũng không rõ ràng. Tuy nhiên cũng có nghe nói là, Khâm Thiên Giám dâng tấu, nói theo thiên tượng cho thấy tháng này không nên có máu, bằng không sẽ có tai họa phát sinh. Vì vậy Đào Sách được dời đến tháng sau thẩm tra xử lí."

"Ta cảm thấy việc này khẳng định Lữ Trọng thoát không được quan hệ, nhưng mà tìm không thấy chứng cớ chứng minh Đào Sách bị oan uổng."

"Vụ án quả thật khó giải quyết. Tìm chứng cớ lại cần bỏ nhiều công sức." Cố Vân Cảnh thở dài, "Cũng may còn có một tháng, chúng ta cần phải nắm chặt. Đến lúc đó chỉ sợ phải làm phiền An Vương điện hạ."

"Không cần khách khí, đều là người một nhà cả. Nếu có việc gì cần đến bổn vương, cứ việc mở miệng, ta nhất định dốc toàn lực tương trợ." Tiêu Trạm hiền hoà nói.

"Vân Cảnh xin tạ ơn điện hạ trước." Cố Vân Cảnh đưa tay cung kính nói.

Tiêu Trạm gật đầu, nghĩ còn phải quay về vương phủ, không tiện ở hầu phủ lâu, xoay người rời đi.

An Vương đi rồi, Tiêu Mộ Tuyết nhìn Cố Vân Cảnh: 

"Ngươi yếu như vậy, kéo không được trường cung đâu. Nếu quả thực săn bắn tỷ thí, đừng cố mặt mũi, có thể nhận thua hãy nhận thua."

Cố Vân Cảnh khẽ cười, cố ý đùa giỡn, nghiêng đầu hỏi: 

"Điện hạ khinh thường hôn phu mình như thế sao?"

"Ta chỉ là lo lắng cho ngươi." Tiêu Mộ Tuyết lẩm bẩm nói.

"Đừng lo, ta có chừng mực; cam đoan mình lông tóc không tổn hao." Cố Vân Cảnh nhỏ giọng ôn nhu nói, bỗng gia tăng sắc bén, "Ăn miếng trả miếng thôi. Nếu Vũ Văn Ngạn quá mức kiêu ngạo, ta sẽ không lưu tình."

[BHTT - CĐ - Edit - Hoàn] Khế Ước Phò Mã - Bút Phong Tung HoànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ