Chương 25

196 19 15
                                    

Chương trước mới dạo đầu màn ngược mà các chị em đã giãy đành đạch sòi chắc mấy chương sau này các nàng đòi tẩm xăng toi rồi đốt quá =))))))))))))))))))

---

"Nghệ Hưng à, chúng ta dừng lại nhé."

Trương Nghệ Hưng đã nghe rất rõ ràng, trái tim của cậu đã vỡ vụn tan nát đến nhường nào.

Tay Kim Tuấn Miên vẫn ân cần lau nước mắt cho cậu, vẫn hướng cậu mỉm cười ôn nhu sau một khoảng dài im lặng. Tất cả đều nhòe đi trong mắt Trương Nghệ Hưng, đáy lòng cũng lặng hẳn đi. Sau tất cả, anh lại ban cho cậu chút yên bình nhỏ nhặt nhất, rồi lại buông tay một cách tuyệt tình nhất.

Trương Nghệ Hưng chưa bao giờ nghĩ, đoạn tình cảm cậu trân quý đến vô cùng này lại có kết cục như vậy. 

"Anh thật sự sẽ bỏ em ở lại sao?" Trương Nghệ Hưng phá lệ bình tĩnh hơn bao giờ hết, như thể người vừa cưỡng hôn anh một cách điên loạn ban nãy, người rơi nước mắt đến thương tâm ban nãy không phải là cậu. Hoàn toàn bất đồng, hoàn toàn trái ngược.

Kim Tuấn Miên làm sao có thể không đoán ra, Trương Nghệ Hưng là kiểu người khẩu thị tâm phi. Một câu đó, xem như cậu đã gạt bỏ cái gọi là sĩ diện, bỏ qua việc bản thân không còn đủ tư cách, cố chấp níu lấy Kim Tuấn Miên như một đứa trẻ không muốn buông ra thứ mà nó sắp sửa đánh mất. Chỉ là, khẩu khí của cậu đã quay trở lại với những ngày lãnh đạm nhất.

"Ừ. Vậy nên em phải quên anh đi thôi."

Cả hai quay lại trạng thái ngồi thẳng lưng hướng mắt về phía trước, theo đuổi những dòng suy nghĩ đầy rối loạn ngổn ngang. Kim Tuấn Miên không chắc mình làm đúng, nhưng đây là điều duy nhất anh có thể làm được cho cậu ở hiện tại.

Trương Nghệ Hưng cười hắt ra một cách khinh bạc, cũng hiểu rất rõ có bao nhiêu chua chát mặn đắng ẩn chứa trong nụ cười đáng ghét ấy. Trương Nghệ Hưng của khoảnh khắc ấy, đã mường tượng lại không biết bao nhiêu điều đã từng xảy ra và từng lướt ngang đời cậu. Kim Tuấn Miên là một làn gió xuân dịu nhẹ ấm áp, đã sưởi ấm cho trái tim lạnh căm cô độc của Trương Nghệ Hưng. Mường tượng lại ngôi nhà nhỏ xíu có Kim Tuấn Miên đứng ở bàn bếp, phía sau là Trương Nghệ Hưng đơn giản ngắm nghía và chờ đợi. Mường tượng lại từng cái nắm tay chặt chẽ, từng cái ôm không muốn buông lơi, từng nụ hôn cuồng nhiệt nhất.

Cả hai đã từng an yên ở cạnh nhau như vậy, dù nhỏ nhặt hay lớn lao, đã từng cùng nhau vẽ nên một cuộc sống mà Trương Nghệ Hưng khao khát nhất, hạnh phúc nhất. Đoạn tình cảm đẹp như tranh vẽ, hay như một bản tình ca, trân quý như một bảo vật mà Trương Nghệ Hưng ôm chặt trong lòng. Một vòng tuổi trẻ của anh và cậu, gặp được người kia chính là hoàn hảo nhất.

Nói quên liền quên sao?

Đâu phải quay lưng một cái liền trở thành hai kẻ mất trí. Hồi ức vẫn tồn tại, tổn thương vẫn còn đó, hạnh phúc và buồn thương cứ thế đan xen vào nhau, xé nát cõi lòng của kẻ vẫn còn nặng tình nặng nghĩa. Vết thương lại càng chồng vết thương, nước mắt lại đẫm lên nước mắt. Khóc bao nhiêu cho đủ, buồn bao nhiêu mới tốt, nước mắt lắng đọng lúc đó còn ai hiểu cho?

[SuLay] SilentWhere stories live. Discover now