Trương Nghệ Hưng thật sự thắc mắc, một trận tai nạn có thể khiến cho con người ta thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, mà một chút kí ức vẫn không hề mất đi?

"Nghệ Hưng này, bác sĩ bảo chân anh không thể nhờ luyện tập vật lí mà có thể trở về như cũ được. Chỉ có thể như vậy..." Ngô Diệc Phàm có chút tội nghiệp nhìn vào mắt Trương Nghệ Hưng.

"Tôi cũng đã nghe bác sĩ nói qua chuyện này. Nhưng..." Trương Nghệ Hưng có chút vướng mắc trước thái độ của Ngô Diệc Phàm.

"Nghệ Hưng, nếu có thể, quay về bên anh được không?" Ngô Diệc Phàm có chút lưỡng lự, nhưng rồi cũng nói ra hết băn khoăn của mình, lo lắng nhìn đến Trương Nghệ Hưng vẫn đang ngây người như phỗng.

Trương Nghệ Hưng ngàn vạn lần cũng không ngờ tới sẽ có ngày Ngô Diệc Phàm sẽ thỉnh cầu mình điều này. Cậu thực sự cho rằng, mối quan hệ giữa cậu và anh ta đã chấm dứt ngay từ cái đêm ấy. Thực sự là như vậy. Nếu còn sót lại chút gì đó, có chăng là cái nghĩa dành cho người đã từng cứu mạng cậu.

"Ngô Diệc Phàm, cái buổi chiều anh hẹn tôi đến nhà hàng của bố mẹ anh, anh có nhớ rõ bản thân mình đã đối xử với tôi như thế nào không?" Trương Nghệ Hưng nhanh chóng lấy lại sự lãnh đạm vốn có của mình. Nếu là trước đây, cậu thực sự sẽ xem Ngô Diệc Phàm là một phần tuổi trẻ đáng quý của mình, sẽ thật tâm cầu chúc cho anh ta như những người đã từng ngang qua đời cậu. Nhưng hiện tại, ít nhất là sau khi trở về từ quỷ môn quan của buổi chiều ngày hôm đó, tâm tư của cậu dành cho Ngô Diệc Phàm đã câm lặng cả rồi.

"Anh không hề quên. Vẫn nhớ, như một cách tự trừng phạt mình. Và anh thật sự đã hối hận rất nhiều!"

Trương Nghệ Hưng dời tầm mắt của mình đi chỗ khác, không muốn nhìn vào mắt Ngô Diệc Phàm nữa. Cái sự hối hận thốt ra từ miệng của anh ta vẫn khiến cậu hoài nghi rất nhiều. Nhưng rồi cậu chợt nhận ra, có hoài nghi hay không thì Ngô Diệc Phàm cũng không còn quan trọng đối với cậu nữa. Vì cậu đã ở bên cạnh một người đáng trân trọng hơn.

Trương Nghệ Hưng chỉ đơn giản nở một nụ cười khinh bạc, "Trên đời này có những chuyện đã xảy ra thì không thể vãn hồi được. Đối với tôi, chuyện đó vẫn là một vết sẹo rất lớn mà tôi phải mang theo mình đến cuối đời!"

Nhìn đến một Trương Nghệ Hưng tuyệt tình đến dứt khoát như vậy, Ngô Diệc Phàm cười khổ. Anh ta vươn tay đến nắm lấy tay cậu, vì không để ý nên mới giật mình mà giãy ra, khiến Ngô Diệc Phàm khổ sở thêm một bậc. "Là vì cậu ta sao? Cái người đã đánh nhau với anh?"

"Là người đã cứu tôi khỏi tay anh thì đúng hơn!" Trương Nghệ Hưng thật sự không nể nang mà sửa lưng Ngô Diệc Phàm, trong giọng điệu rõ ràng có ý nhấn mạnh rằng anh ấy cứu tôi thoát khỏi tay anh, anh ấy so với anh tốt hơn một bậc, anh ấy sẽ không làm tổn thương tôi như anh đã từng.

"Chà, không ngờ cũng có ngày Ngô Diệc Phàm này lại thua một người khác. Nhưng không sao, hành trình theo đuổi lại Trương Nghệ Hưng em càng khó khăn thì anh mới càng hứng thú." Ngô Diệc Phàm cam chịu cười một tiếng trước thái độ rắn rỏi của Trương Nghệ Hưng. Có lẽ anh ta cũng không ngờ được, Trương Nghệ Hưng hiện tại cùng với Trương Nghệ Hưng trong quá khứ đã hoàn toàn bất đồng đến nhường này.

[SuLay] SilentWhere stories live. Discover now