Nam phụ là vampire (3)

995 64 7
                                    

Một lần nữa tỉnh lại, trên làn da vẫn lưu lại cảm giác đau đớn. Có điều thân thể lạnh như băng đã xoa dịu bớt sự đau đớn này. Thậm chí nó còn đem đến cho ta một cảm giác an tâm.

Ngữ Kỳ chậm rãi đánh giá bốn phía xung quanh một chút, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc quan tài màu đen, tinh xảo. Nắp quan tài khá nặng bị đẩy ra một phần ba. Ánh nến mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào giữa sự tĩnh lặng tô điểm cho bầu không khí nét thần bí và mông lung.

Chống thân thể có chút cứng ngắc đứng dậy, cô từ từ ngồi dậy. Đập vào mắt cô đầu tiên là một đôi giày da màu đen dùng tư thế mạnh mẽ gác lên nắp quan tài khảm hoa văn màu vàng, theo hướng giày lên trên là bàn tay phải tùy ý đặt lên trên đầu gối. Đó là bàn tay tái nhợt, khớp xương rõ ràng và trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn ruby rất lớn.

Ngữ Kỳ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy vị Thân vương Huyết tộc kia cười mà như không nhìn mình. Đôi mắt đỏ sậm cùng chiếc nhẫn bảo thạch trên tay hắn như hoà lẫn vào nhau, mang theo một cảm giác thối nát, chán nản và mị hoặc.

Mái tóc vàng nhạt được buộc lỏng lẻo bằng sợi tơ tằm, tao nhã tùy ý rủ xuống vai phải. Hắn ngồi nghiêng người, nửa đùi phải cong lại đạp vào nắp quan tài, chân trái để tự do. Một tư thế thô lỗ như vậy, nhưng hắn làm thì lại vô cùng ung dung cao quý, không tiếng động mà tự tỏa ra khí thế.

Dường như tâm tình hắn rất tốt. Hắn hơi cúi đầu, vươn tay chạm vào mái tóc đen trên vai cô. Giọng nói thì thầm, trầm ấm vang lên: "Công chúa xinh đẹp ngủ say trăm năm, chờ đợi hoàng tử hôn lên đôi môi đỏ mọng như đóa hoa của cô." Dứt lời, hắn như bị thần kinh, cúi đầu bật cười. Ngón tay tái nhợt lướt dọc theo hai má cô đi xuống, rơi trên cái cổ trắng mỏng manh: "Đáng tiếc ở đây không có hoàng tử nào cả, chỉ có ác ma thôi."

Ngữ Kỳ không biết nên nói gì, chỉ im lặng.

Hắn dường như không hài lòng với sự im lặng của cô, dần dần siết chặt cổ cô: "Không thèm mỉm cười, không vui khi thấy ta sao?" Dừng một chút, hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm: "Cô có ý kiến với ta, đúng không?"

Cô lập tức mỉm cười: "Không có, ngài hiểu lầm rồi."

"Cười lên thật sự rất xinh đẹp ——" Sự tối tăm trong mắt hắn dần dần tan đi, trên cổ cô cũng được thả lỏng đôi chút. Hắn như si mê di chuyển dọc theo động mạch ở cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn: "Cô phải nhớ kỹ —— dù có như thế nào, dù ta có làm gì, dù ta đối xử với cô ra sao, ta vẫn là phụ thân của cô, bậc cha chú của cô, người tạo ra cô. Ta đảm bảo cô sẽ bất tử, ta sẽ dẫn đường cô đi đến một cuộc sống mới vinh quang. Phục tùng ta chính là ý nghĩa tồn tại duy nhất của cô."

Sau khi im lặng một lúc, Ngữ Kỳ rũ mắt xuống, yên lặng nhìn lên chiếc nhẫn màu máu trên tay hắn: "Vâng thưa phụ thân đại nhân."

Hắn cúi đầu cười, vươn tay nâng cằm cô lên: "Tốt lắm, cứ như thế." Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve hai má bóng loáng, lạnh như băng của cô: "Cô phải yêu ta, với tất cả tâm hồn và lòng trung thành của mình."

Nghe vậy, Ngữ Kỳ không khỏi ngẩn ra. Kể từ khi nhận nhiệm vụ tới nay, đây là lần đầu tiên cô bị yêu cầu, ép buộc bởi một đối tượng như vậy. Dù sao cũng không gây trở ngại gì, dù là chủ động hay bị động, đều có ích cho nhiệm vụ sớm hoàn thành.

[Xuyên nhanh] Hệ thống nữ phụ - Muội giấy khẩu vị nặngWhere stories live. Discover now