Chương 52: Bỏ lại

14.6K 921 75
                                    

Rớt đại học, đó là điều kinh khủng nhất mà Huệ Gia nhận được từ nhỏ đến tận mười tám tuổi. Khi Huệ Gia đặt bút vào chọn ngành y là ngành mình sẽ theo cả đời thì cuộc đời lại tàn nhẫn gạt đi, nói với nàng rằng nàng không hề hợp với ngành này. Ngày Huệ Gia đi thi, Ngọc Hiên đích thân nghỉ một hôm dắt con bé đi thi, đến ngày thi rồi cũng không kì vọng gì nhiều.

Không ngờ là rớt đại học thật!

Ngọc Hiên biết tâm tình của Huệ Gia hiện tại không ổn, thế nên nàng cũng không bật tivi trong nhà nữa, hoàn toàn loại bỏ những thứ như điểm đại học, kết quả thi đại học, ngành nên chọn, trường đại học tốt. Kiếp trước Huệ Gia cũng học đại học, nhưng không phải ngành y, đúng như Vịnh Thi nói, con bé kiếp trước làm thứ gì, kiếp này làm thứ ấy.

Huệ Gia kiếp trước cũng học kinh doanh, kiếp này Ngọc Hiên cũng định hướng cho Huệ Gia là học kinh doanh. Nhưng Huệ Gia vừa bước chân ra đời đã vấp phải rào chắn, đương nhiên tâm tình nhỏ bé của Huệ Gia bị tổn thương không ít.

Còn gì tổn thương hơn khi Lâm Tuyết đậu đại học y thành phố, còn Huệ Gia thì không. Ngay cả Lâm Tuyết còn không dám lớn giọng khoe khoang với người khác, với bản tính ba hoa của Lâm Tuyết, con bé nếu thi đậu cùng Huệ Gia, thế nào cả làng cả xóm cũng biết điều này. Nhưng Lâm Tuyết lại im lặng không ngờ, cả nhà có ăn mừng cũng chỉ ăn mừng nho nhỏ, đãi một bữa cơm tám món, mời một vài người quen đến thông báo.

Tất cả là sợ Huệ Gia tuột tinh thần. Ngọc Hiên cũng cảm thấy thương Huệ Gia vô cùng thế nên nàng hạn chế khiến con bé cảm thấy bản thân vô dụng. Thế nhưng hụt hẫng là cảm giác không thể nào không có khi bản thân kì vọng một điều gì đó, để rồi chúng không thành hiện thực.

Huệ Gia cũng không tự nhốt mình trong phòng, cũng không tỏ ra ủ rũ u buồn khiến Ngọc Hiên lo lắng, nếu con bé tỏ ra không ổn nàng còn biết không ổn chỗ nào để giúp, đằng này, con bé không hề có vấn đề gì. Rõ ràng Ngọc Hiên biết trong lòng của Huệ Gia không hề vui vẻ, nhưng con bé cứ giả một nụ cười trước mặt nàng, nhìn thế nào cũng thấy chán ghét. Nếu trong lòng không hề vui vẻ thì tốt nhất đừng nên cười!

"Huệ Gia, nếu em thích đến như vậy, chị nhờ..."

"Không được" Huệ Gia đang ngồi nghe vậy lập tức cắt ngang lời của Ngọc Hiên, nàng biết rớt ngành y nàng sẽ rất buồn, nhưng để gian lận như vậy, nàng tuyệt đối không làm, "Em không muốn vì em mà một người xứng đáng lại không được vào trường."

"Điểm của em cũng đâu thấp? Mình cứ học trường kinh tế được không?" Ngọc Hiên ngồi bên cạnh Huệ Gia, cố tình dựa đầu mình vào vai con bé. Những lúc thế này Ngọc Hiên lại biến thành một chú mèo nũng nịu người yêu, cốt yếu cũng chỉ muốn cho Huệ Gia bớt bận tâm chuyện đậu hay không đậu trường mình thích.

Huệ Gia choàng tay ra sau vai của Ngọc Hiên, âu yếm để cho cả người Ngọc Hiên dựa vào mình, "Em sẽ học kinh tế. Không sao hết, chị đừng lo."

"Thật không?" Ngọc Hiên ngước mắt lên nhìn Huệ Gia, ánh mắt vui mừng thể hiện rõ.

Huệ Gia gật đầu, "Thật."

[BHTT][Trọng Sinh][Tự Viết] Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!Where stories live. Discover now