Chương 23: Tiên tử 5

1.3K 63 1
                                    

Chương 23: Tiên tử 5

"Đại thiếu gia, đây... giống như một tòa địa cung."

"Địa cung?"

Cái giếng cạn trông có vẻ tầm thường này quả nhiên giấu giếm huyền cơ. Tay áo Hạ Ý hơi lay động, cũng đi xuống giếng, vững vàng chạm đất.

Tiếp đó, hắn ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp có chút vọng lại trong hoàn cảnh trống trải: "Muội cũng xuống đi."

Sắc mặt Hạ Liên có chút tái nhợt, nàng bước tới phía trước một bước, nhưng lại chậm chạm không dám nhảy xuống.

"Không sâu, cho dù không biết võ công cũng không sao. Nhị tiểu thư đừng sợ." Sóc Dương khích lệ.

Nàng vẫn do dự như cũ.

Hạ Ý xoay người: "Sóc Dương, dây thừng."

"Vâng, đây ạ." Sóc Dương lấy ra một đoạn dây thừng: "Chiều dài sợi dây chắc là đủ."

Lúc trước, Hạ Ý dặn Sóc Dương mang theo loại dây thừng để bò tường này, hắn vẫn không biết là có dụng ý gì, bởi vì đối với người tập võ, loại dây thừng này là vô dụng. Dựa vào thân thủ của Hạ Ý và hắn thì hoàn toàn không cần thiết.

Nhưng bây giờ xem ra, hình như... đại thiếu gia là nghĩ cho nhị tiểu thư, chuẩn bị riêng cho nàng.

Đại thiếu gia... hóa ra cũng là người có tâm tư nhẵn nhụi như thế sao? Sóc Dương vẫn tưởng rằng, đại thiếu gia tuyệt đối sẽ không lãng phí tâm tư tại một chuyện không có liên quan như thế này.

Dây thừng vung lên, cái móc ở phần đuôi ôm miệng giếng, Sóc Dương lại dùng sức kéo vài cái để xác nhận độ vững chắc của nó.

"Được rồi ạ."

Hạ Ý chuyển hướng Hạ Liên: "Xuống từ từ theo dây thừng. Nếu sợ hãi thì cũng đừng nhìn xuống."

Hạ Liên cố nổi lên dũng khí, hai tay nắm chặt dây thừng. Kỳ thật nàng có chút sợ độ cao, nếu không lúc định chạy trốn khỏi nhà cũ Mã gia thì nàng cũng không chọn đi cửa nhỏ mà buông tha cho cách làm đơn giản hơn với người bình thường – leo tường.

Nhưng nàng biết là mình nhất định phải vượt qua nỗi sợ này, nàng không thể trốn tránh cả đời được.

Nàng cẩn thận xuống giếng, vẫn không dám nhìn xuống chút nào. Còn bao nhiêu sâu nữa mới xuống cuối cùng? Nàng không biết rõ. Nàng từng chút một di chuyển xuống dưới, căng thẳng đến mức quên cả hô hấp. Cuối cùng, nàng cảm nhận được mũi chân mình hình như đã đụng phải mặt đất thì mới thở phào một hơi.

Ngước mắt lên, bầu trời chỉ nhỏ bằng miệng giếng, xanh thẳm trong suốt, nàng có thể nhìn thấy bụi bặm trôi nổi trong không khí dưới sự phản chiếu của ánh sáng.

"Nhìn phía trước đi."

Sau khi Hạ Liên đi xuống, ba người bắt đầu dò đường trong giếng. Cây đuốc của Sóc Dương chiếu sang bốn phía, cơ hồ có thể đoán được toàn cảnh địa cung. Trong địa cung này có bốn cây cột, đều được làm bằng ngọc thạch, hơn nữa trên bốn cây cột đều được khắc hoa văn khác nhau.

Chỉ nguyện huynh trưởng không đa tìnhWhere stories live. Discover now