Đại gia đình (End)

6.9K 238 61
                                    

Jiyeon vừa dứt lời thì Hyomin cũng rúc người mình vào trong người của nó, lâu lâu lại cạ đầu vào ngực nó. Jiyeon thấy thế cũng ôm chặt Hyomin lại và nằm ngủ ngon lành cho đến tận sáng hôm sau.

Buổi sáng, Hyomin thức dậy trong khi Jiyeon vẫn còn say giấc. Cô nở nụ cười ngại ngùng, đưa tay mình sờ lên khuôn mặt nó. Cô vừa sờ, vừa tự nói với chính mình "Đôi mắt tuyệt đẹp này đã là của mình rồi. Cái mũi cao thanh thoát này đã được mình sở hữu luôn rồi. Đôi môi này là của Park Hyomin mãi mãi" – Hyomin nói xong thì cũng tiến lại hôn nhẹ lên môi Jiyeon một cái và leo xuống giường

Hyomin đi trong khó khăn vì bên dưới còn hơi đau. Cô tiến đến chiếc cửa sổ và đứng đó nhìn ngắm cảnh buổi sáng trong lành. Trên môi không giấu nổi nụ cười hạnh phúc. Hyomin đứng được một lúc thì cảm nhận được vòng tay của Jiyeon từ phía sau đang choàng qua eo mình, mặt nó thì đặt lên vai cô, miệng nó cũng trò chuyện với cô

-Chị thích mắt, mũi, môi của em lắm sao? – Hyomin nghe được hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng hỏi ngược lại nó "Em dậy từ khi nào thế?". Jiyeon hơi siết Hyomin lại, mỉm cười nói với cô "Em thức dậy vào lúc chị đang nằm thật yên bình trong vòng tay che chở, bảo vệ của em."

Hyomin nghe được liền nở nụ cười tươi trên môi, Jiyeon thấy thế liền tếp tục "Bên dưới chị còn đau không?". Hyomin lấy tay mình đặt lên tay của Jiyeon và nói với nó "Đêm qua là đêm đầu tiên chị cảm nhận được hạnh phúc thật sự trong suốt 29 năm qua. Chiếc nhẫn trên ngón tay của em, chị hy vọng em sẽ trân trọng nó. Vì nó đại diện cho tình yêu của chị dành cho em. Hơn nữa, em có còn nhớ 1 năm trước chị đã nói gì với em không?"

Jiyeon đang bận hôn lên tóc của Hyomin khi nghe được những lời ngọt ngào cô dành cho mình. Nhưng sau câu hỏi của cô, thì nó hơi đưa mặt mình ra, hỏi ngược lại cô "Chị nói với em rất nhiều. Mắng chửi có, tỏ tình có nên phút chốc em không thể nhớ được. Chị có thể nhắc lại được không?"

Hyomin liền siết chặt người Jiyeon lại cho nó ôm mình sát hơn, cũng đồng thời lên tiếng "Chị có thể mất tất cả mọi thứ nhưng chị không thể nào mất em được. Còn nhớ đúng không?"

-À, ra là câu đó! – Jiyeon nói bằng chất giọng cảm thán xong cũng đưa miệng mình vào tai Hyomin mà thì thầm "Chị mãi mãi là báu vật, là nàng công chúa của riêng mình em. Hyomin, Em yêu chị!"

Những lời này của Jiyeon bỗng khiến Hyomin bật khóc. Cô quay người lại, ôm lấy nó. Jiyeon đứng im như thế, lâu lâu lại đưa tay vuốt ve mái tóc của Hyomin, "Thôi mà! Hyomin, ngoan! Không được khóc nữa nghe chưa?". Hyomin dù đang rơi nước mắt hạnh phúc nhưng khi nghe lời an ủi dạng này của Jiyeon nên hơi bực bội mà lên tiếng "Này, bộ chị là con nít lên 3 hay gì mà em lại đi dỗ ngọt chị kiểu đó"

Jiyeon im lặng, kéo tay Hyomin vòng qua eo mình, nó cũng đưa tay giữ chặt eo cô lại mà trả lời cô "Vậy thì chị Hyomin đây có muốn đi ngắm hoa anh đào với Jiyeon không?". Hyomin nghe xong liền nở nụ cười, nhưng lại hấc mặt đi và làm kiêu với Jiyeon "Hứ! Không thèm"

Chụt~~ Jiyeon hôn nhẹ lên môi Hyomin đồng thời cũng hỏi lại câu vừa rồi. Hyomin khẽ bất ngờ vì hành động lúc nãy nhưng rồi vẫn tiếp tục kiêu hãnh hấc mặt mình lên. Jiyeon thấy thế, liền kéo sát Hyomin lại, nó nở nụ cười gian với cô "Em cho chị chọn. Một là ra ngoài dạo chơi với em còn 2 là (Jiyeon đưa mặt mình sang phía tai Hyomin mà nói) em sẽ đè chị xuống giường ngay lập tức

[BHTT]: EM GÁI! CHỊ YÊU EMWhere stories live. Discover now