Đi tìm sự thật

3.9K 207 21
                                    

I will be your canvas~

You draw me all night long~

Nhạc chuông điện thoại của Hyomin vang lên làm Jiyeon giật bắn cả mình. Nó hoảng sợ leo xuống người cô ngay lập tức. Hyomin cũng từ từ ngồi dậy tiến đến bên chiếc bàn cầm điện thoại lên nghe với một giọng vô cùng bực bội

-Chuyện gì? Bộ không biết canh giờ gọi hả? – Cô mắng với đầu dây bên kia. Người trong điện thoại hơi bất ngờ chút nhưng rồi cũng trả lời cô "Đại tiểu thư! Chúng tôi đã tìm ra được địa chỉ của trại trẻ mồ côi Tiara rồi"

-Mau gửi tin nhắn qua đây! – Nói xong thì cô cũng lạnh lùng cúp máy đi. Buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn lại chỗ Jiyeon thi thấy nó đang đứng run cầm cập, miệng thì thở ra liên tục. Cô khẽ mỉm cười, xong cũng đi lại chỗ nó, nói nhỏ vào tai nó "Chị Eunjung hẹn chị đi mua sắm. Em ngoan ngoãn mà ở nhà đi. Nếu khi về chị không thấy em ở nhà thì em biết hậu quả rồi đấy!"

Cô nói xong thì cũng quay lưng bước lên phòng, thay một bộ quần áo chỉnh tề hơn. Cô sau đó cũng lên xe và lái đi. Jiyeon nhìn thấy Hyomin vừa đi khỏi thì cũng thay bộ đồ công sở ra, băng lại vết thương và bắt đầu ngồi làm việc

Chiếc xe của Hyomin lái băng băng qua mấy con đường thì cũng dừng lại trước cổng một cô nhi viện với cái bảng hiệu ở trên là Tiara đi kèm một hình vương miệng. Cô bước xuống một cách lạnh lùng và sang chảnh với cặp kính đen trên mặt.

Hyomin tự nhiên đẩy chiếc cổng bước vào thì thấy có hàng chục đứa trẻ đang ngồi chơi ở ngoài sân cỏ. Chúng nó cũng ngước lên nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Vì thông thường người đến đây thường xách theo thức ăn hay đồ chơi cho tụi nó, nhưng cô lại đi tay không. Cô cứ đứng ở đó, nhìn ngắm một lượt cho đến khi có tiếng người vang lên thì cô mới quay đầu lại nhìn

-Xin hỏi, cháu đang tìm ai vậy? –Tiếng một người phụ nữ vào độ tuổi trung niên vang lên, thu hút sự chú ý của Hyomin. Cô từ từ quay người lại. Người phụ nữ đó vừa nhìn thấy mặt Hyomin bỗng trở nên giật mình hơn bao giờ hết

-Cháu là...Hyomin, con của chủ tịch Park đúng không? – Người phụ nữ hơi ngờ ngợ mà hỏi cô. Cô nghe xong, gương mặt hiện lên 2 chữ "Bất ngờ", nhưng vẫn bình tĩnh mà hỏi lại "Sao cô lại biết cháu?"

-Cũng phải thôi! Thời gian qua lâu lắm rồi nên cháu không nhớ ta cũng đúng. Ta là viện trưởng của viện mồ côi này. Cứ gọi ta là mẹ Kim, vì tụi nhỏ ở đây gọi ta như thế. Lúc nhỏ cháu hay cùng mẹ mình đến đây làm từ thiện lắm

-Ồ, ra là thế! – Hyomin bỗng nói bằng giọng hài lòng. Mẹ Kim bỗng nhớ ra điều gì đó nên hỏi cô tiếp "À, đúng rồi. Con bé Jiyeon dạo này khỏe không? Cũng gần đến ngày mà nó đến thăm tụi nhỏ rồi. Tụi nó cứ nhắc chị Jiyeon miết luôn"

Mặt Hyomin bỗng sượng lại sau khi nghe câu này, cô nở nụ cười ngượng, đối đáp lại "Mẹ Kim ơi! Lúc trước con bị tai nạn dẫn đến não bị chấn động nhẹ nên có một số chuyện con không nhớ được. Mẹ có thể kể cho con nghe chuyện về Jiyeon được không?"

Viện trưởng liền nở nụ cười hiền từ trên môi, nắm tay cô đến một cái băng đá. Hai người ngồi xuống, và mẹ Kim bắt đầu câu chuyện của mình "Tuổi thơ của con bé Jiyeon đúng là một chuỗi ngày bi kịch. Bị mẹ bỏ rơi khi chưa đầy 1 tuổi, lớn lên một chút thì phải tự mưu sinh ở ngoài đường để kiếm tiền đem về phục vụ những cơn nghiện rượu của cha nó. Và rồi cha nó cũng bỏ nó đi khi nó chừng khoảng 6 tuổi. Lúc đó, nó phải đi bươi móc thùng rác để kiếm đồ ăn, ngủ ngoài mấy ống cống để sống qua ngày. Đến khi nó được mấy người ở trung tâm bảo trợ xã hội phát hiện mới đem vào cô nhi viện của ta. Câu chuyện này ta nghe họ kể lại đó"

[BHTT]: EM GÁI! CHỊ YÊU EMWhere stories live. Discover now