Chương 59

4.7K 225 10
                                    

Ban ngày, ta để bản thân bận rộn tối tăm mặt mày trôi qua.

Phòng thí nghiệm, luận văn, thực tập, đi học, ngoại trừ những điều này, thời gian rảnh, cũng đều bị Alisha chiếm cứ.

"Như vậy cũng tốt," ta nghĩ như vậy, "không có thời gian dành cho bản thân, đối với ta mà nói là tốt nhất."

Mà cho dù bận rộn, chỉ cần vừa lên xe, ta lại không có cách nào thoát đi nàng, bởi vì xe, là nàng đưa cho.

"Này cũng là âm mưu của ngươi sao? Khiến cho ta thế nào cũng không thể thoát khỏi ngươi. Là ngươi đang ép ta nhìn thẳng vào ngươi, cùng bản thân ta hỗn loạn." Nửa năm sau đó, ta dần dần có thể bình tĩnh đối mặt chuyện này.

Coi như là bình thường sao? Đại khái.

Điện thoại di động reo.

"A Bội, ngươi tới chưa?" Giọng nói của Alisha từ ống nghe điện thoại truyền ra.

"Đang lái xe." Ta nói.

"A hảo, chút nữa gặp." Nàng nói xong, bản thân cúp điện thoại.

Học kỳ mới bắt đầu, ngoại trừ những sinh viên cũ, còn có mấy người học đệ muội mới tới, đương nhiên Philip cũng là một trong số đó.

Một nhóm bạn cùng chơi với nhau càng ngày càng nhiều, nhiều người, ta có thể nói ít đi một chút, như thế khiến ta rất hài lòng.

Sau một thời gian ở cùng nhau, ta tựa hồ không còn ghét Philip như trước.

Hắn có những điểm rất giống Tiểu Kiệt.

"A Bội học tỷ ~~~~" Ta vừa mới đi vào nhà hàng, thì thấy Philip đánh tiếng bắt chuyện với ta.

"Tiểu Vũ đệ đệ ~~~~" Đối với loại "Kỹ năng xả giao" này, chính là rất quen thuộc.

Ta rất nhanh dung nhập đề tài của mọi người, đeo mặt nạ mỉm cười, tiếp tục lấp đầy thời gian của ta.

"Tỷ, ta gần đây thật không tốt." Khi mọi người dần dần tán đi, Philip đột nhiên chạy đến bên cạnh ta.

"Ai là tỷ của ngươi a? Ít kêu lung tung." Ta trừng mắt liếc hắn.

"Ai, không nên như vậy, ngươi nghe ta tố khổ một chút." Hắn mặt dày nói.

"Ha, được rồi được rồi, có chuyện mau nói có rắm mau phóng, tỷ tỷ còn muốn trở về đọc sách." Ta giục hắn.

Đại khái so với người bình thường người thông minh sẽ có loại "Thiên tài khổ não". Đối với một người tuổi còn trẻ lại có đến hai bằng thạc sĩ, sau đó tiếp tục học PhD như hắn mà nói, cạnh tranh kịch liệt trong giới học thuật cùng với những bạn học lớn hơn hắn quá nhiều, chính là những thứ khiến hắn không thể thích ứng.

"Có đôi khi ta mong bản thân ngốc một chút thì tốt rồi." Hắn thường nói như vậy.

Ta nhớ rõ Tiểu Kiệt ở cao trung cũng từng nói như vậy.

"Lúc người trở nên ngốc nghếch, ngươi sẽ mong muốn bản thân thông minh trở lại." Ta nói với hắn.

Có thể là bởi vì trong lúc bất tri bất giác, ta đem một phần của "Tiểu Kiệt" đặt trên người hắn, ta dần dần quen với sự xuất hiện thường xuyên của hắn, cùng với biểu tình u buồn hắn hay mang theo.

[BHTT] Edit - PS 143,7  - StruggledogWhere stories live. Discover now