Chương 32

8K 369 22
                                    

"Bảo bối, hai tháng nữa ngươi sang Singapore thi GRE có được không?" Vào một buổi tối tháng bảy khi chúng ta cùng nhau ăn thì nàng đột nhiên nói như vậy.

"Vì sao?" Ta không giải thích được nhìn nàng.

"Bởi vì trình độ của ngươi, thi trên máy thành tích sẽ tốt hơn, thi viết có thể không được tốt như vậy." Chỉ cần nói đến học tập, thi cử, nàng luôn luôn là nghiêm túc.

"Thật sao?" Ta kỳ thực không hiểu nhiều sự khác biệt giữa hai hình thức thi này.

"Ân, cho nên, ngươi nghĩ lại xem." Nàng nói xong, cầm lấy hóa đơn đi trả tiền.

Ta đi theo phía sau nàng, vừa đi vừa nghĩ về chuyện nàng nói.

"Đi Singapore thi, có thể để bản thân ta trả tiền sao?" Lúc lên xe ta hỏi nàng.

"Ngươi thực sự rất lưu ý chuyện tiền bạc." Nàng cười nói.

"Đúng, bởi vì từ nhỏ mẹ đã dạy chúng ta phải như vậy." Ta lần này rất trực tiếp nói.

"Mẹ ngươi giáo dục ngươi rất tốt." Nàng thừa lúc đèn đỏ, đưa tay theo thói quen xoa rối loạn tóc của ta.

"Ha, không cần mỗi lần đều đùa xoa tóc của ta." Ta kháng nghị.

"Được rồi, đi Singapore bản thân ngươi trả tiền, như vậy được chưa?" Nàng lần này không có lại làm loạn tóc của ta, biến thành ngắt lấy gương mặt của ta.

"Vậy... Ngươi sẽ đi cùng với ta chứ?" Ta nhìn nàng hỏi.

"Ngươi muốn ta đi cùng với ngươi sao?" Nàng hỏi lại ta.

"Đương nhiên muốn a! Ngươi đi theo ta, ta sẽ tương đối an tâm." Ta nhìn sườn mặt của nàng lái xe.

"Hảo, ta đây đi theo ngươi." Nàng cười nói.

Đột nhiên, điện thoại của ta reo lên, là Tiểu Kiệt.

"Tỷ, ta ngày hôm nay không về nhà ngủ. Chuyện ở trường làm chưa xong, sáng sớm ngày mai lại có chuyện, ta ngày hôm nay ngủ ờ nhà bạn." Tiểu Kiệt nói.

Gần đây hắn vẫn bận rất nhiều việc, cũng rất ít về nhà.

Hắn một lần về nhà, hắn nói với ta có thể sau khi khai giảng hắn phải chuyển đến nơi gần trường học ở.

"A hảo, vậy ngươi cẩn thận một chút, phải cố gắng lên!" Ta nói.

"Ân, chính ngươi cũng vậy, ta thấy ngươi nên đến nhà lão sư đi, ngươi ở một mình ta lo lắng." Hắn đột nhiên nói một câu như thế.

"Cái gì a? Sao lại đột nhiên nói như vậy, ta cũng không phải lần đầu tiên ở nhà một mình." Ta tức giận nói.

Ta nhìn thấy lão sư ở một bên cười trộm.

"Ta lúc trước đã muốn nói với ngươi, chỉ là vẫn quên." Hắn nói.

"Cảm ơn hảo tâm của ngươi, ngươi trước tiên quan tâm bản thân thì tốt rồi." Hắn nói khiến ta có chút giật mình.

"Được rồi được rồi, ta đi đây, cúp máy, bye bye!" Ta nghe được tiếng bạn học của hắn gọi hắn.

"Hảo, ngươi cẩn thận, bye bye!" Chúng ta cúp điện thoại.

[BHTT] Edit - PS 143,7  - StruggledogWhere stories live. Discover now