"Thật sao?"

Đang nói thì nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên, lực chú ý của Văn Dao cũng bị dời đi, xem ra là đang đói bụng, nhìn ta cười cười, cầm đũa lên thục nữ ăn, ta thở dài một cái nhẹ nhõm, mắt liếc Thỏ Thỏ, chuẩn bị đem nó ôm lại, ai ngờ người ta chê bai, không thèm quan tâm ta, cái đuôi nhỏ giật giật, chính mình từ bàn nhảy xuống.

"Cô ăn a ~"

Nhan Văn Dao cười nhìn ta, ta xấu hổ gật đầu, cầm đũa lên không yên lòng gắp một sợi cà rốt lên để trong miệng nhai, ánh mắt tập trung trên người Thỏ Thỏ.

Người ta quyệt cái mông nhỏ, dời móng vuốt nhỏ, cẩn thận vui vẻ nhận thức ăn của Nhan Văn Dao, ta ho khan một tiếng, nhìn Nhan Văn Dao một chút, đưa chân, lén đá Thỏ Thỏ một cái.

Cô làm cái gì?

Không cần lên tiếng chỉ cúi đầu nó cũng đã thấy mắt ta, quả nhiên Thỏ Thỏ dừng lại hành động, xoay người, tức giận nhìn ta.

"Cô không phải thích cô ta chân dài sao? tôi muốn nhìn xem lớn lên bộ dạng như thế nào thôi?"

Cắn sợi cà rốt tiếng  sặc từ trong họng phát ra, ta quẫn bách bắt đầu ho khan, Văn Dao bị làm cho giật mình, vội vàng cầm khăn giấy đưa ta.

"Sao vậy, sao vậy hả?"

Ta ho khăn mặt đầy nước mắt, bất đắc dĩ nhìn Văn Dao lắc đầu, không ngờ được Thỏ Thỏ ở đây hai người lợi mình công phu không mất, thừa dịp hỗn loạn liền chui vào váy Nhan Văn Dao ta đen mặt nhìn vào. Quả nhiên không đến một phút, mặt của Nhan Văn Dao ửng đỏ, hai chân cô ấy giãy dụa đứng ngồi không yên, ngẩng đầu nhìn ta.

"Thỏ -- Thỏ --"

Đến lúc này, chỉ vờ vô tội thì mới là tốt nhất, ta uống một ngụm cà phê, vẻ mặt ngây thơ nhìn cô ấy.

"Đúng rồi, thỏ? chỉ lo nói chuyện mà quên mất nó."

Mặt Nhan Văn Dao càng lúc càng đỏ, nhìn xung quanh một lần cúi đầu

"Ở trên đùi."

"Hả?"

Khuôn mặt ta kinh ngạc, trong lòng sớm đã bị phẫn không ngớt, con thỏ lưu manh đáng chết! ta còn chưa có thấy qua, thì nó đã ra trận chiếm tiên nghi trước rồi, trong lúc ta đang hận không ngớt, thì âm thanh quen thuộc của Thỏ Thỏ bay đến.

"Lâm Uyển Nhược cô thích chân dài của cô ta, thích cô ta hoàn mỹ không có tỳ vết?"

Trong lòng ta hoảng hốt, âm thầm nhắm hai mắt lại, quả nhiên một giây sau, Nhan ngự tỷ trước mặt lịch sự khiêm tốn hét lên một tiếng, không để ý hình tượng từ trên ghế bật dậy, túm váy kéo lên, thân thể tựa máy bơm không ngừng run rẩy, ước chừng vài phút mọi người kinh ngạc nhìn đến, rốt cuộc trên cặp chân trắng nõn thon dài có một con thỏ trắng như tuyết đang chậm rãi trượt xuống.

Ta thở dài, đầu tiên là nhìn thấy trên hai cái răng cửa lớn trắng tinh của Thỏ Thỏ có vết máu đỏ, trong lòng hoảng hốt, đứng dậy, vội vã.

"Cắn chỗ nào rồi? cắn chỗ nào rồi?"

Thỏ Thỏ ở đây đại náo! nó cho là ai cũng giống như ta chịu nổi lực cắn xé này sao?! không quá nhẹ không quá nặng! Nhan Văn Dao cắn môi dưới không nói lời nào, mắt ứ đầy nước, ủy khuất nhìn ta.

[BHTT-Edit - Hoàn] Lưu manh Thỏ - Diệp SápWhere stories live. Discover now