Chap 10: Bỏ rơi.

Beginne am Anfang
                                    

-Cậu quá lắm rồi nhé!

*Két...* - Tiếng xe phanh gấp, nó đập nguyên khuôn mặt của mình vào tấm lưng rộng nồng mùi rượu của hắn. Nó nhăn mặt xoa xoa chiếc mũi đáng thương của mình.

-Làm gì mà thắng gấp vậy?

-Xuống xe!

-Cậu...

-Tớ nói Rin xuống xe ngay! - Hắn dường như đã nổi điên. -Tớ đã nói cậu không im lặng thì tự mà về!

Nó ngơ ngác nhìn. Không! Hắn không phải là Len Kagamine ban sáng nó gặp, hắn thay đổi nhanh quá! 

Hắn phóng xe vút đi trong màn đêm phủ kín, nó đứng giữa con đường ngập tràn ánh đèn vàng lung linh.

Hắn bỏ đi thật sao? Hắn không cần nó nữa sao? Chuyện gì đã xảy ra với hắn khi nó đi cùng Gumi và Miku? Nó không tài nào đoán biết được hắn - một tên con người - đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Nó đã làm gì sai để cho hắn ghét bỏ nó như vậy? 

Nó tháo chiếc giày búp bê xinh xắn xách trên tay, mặt nó buồn u ám nhìn về phía trước. Nó chưa kịp làm quen với những con đường này kia mà. Hắn không sợ nó bị lạc giữa chốn phồn vinh tấp nập này sao. Đồ đáng ghét mà! Nó thở dài và tiếp tục bước đi.Nó cứ tiến về phía trước nhưng cũng chẳng biết phải rẽ hướng nào để về đúng nhà hắn nữa. Nó đi ngang qua một con hẻm tố. Một giọng nói ồm ồm phát ra khiến nó phải giật mình:

-Cô em xinh xắn đi đâu vậy?

Từ trong bóng tối, 3 tên cô hồn các đảng bước ra với một nụ cười đểu trên môi. Không cần nói nó cũng biết là kẻ xấu. Nó bị tên cầm đầu chặn đường.

-Em vào đây chơi với bọn anh xíu nào, sao em lại đi một mình?

Cả 3 tên cùng cười ha hả. Có gì vui mà cười lắm thế... Có 2 giả thuyết... 1 - mấy tên này thật sự có ý đồ xấu và 2 - cả 3 thằng chả bị khùng. Nhưng trong trường hợp này thì giả thuyết thứ nhất đúng. Nó lắc đầu nhìn. Nó nhỏ nhẹ hỏi:

-Mấy anh là người xấu hả?

-Ha ha ha..., tụi bây ơi con này nó bị khùng! Có ai đời người tốt chặn đường người khác không? Ha ha ha...

-Vậy mấy anh định làm gì? - Nó vẫn bình thản hỏi.

-Nhìn em là bọn này biết không có tiền rồi, vậy thì... bọn anh cướp sắc!

Nói dứt câu cả 3 tên ấy lôi nó vào con hẻm vắng. Thôi tiêu đời rồi! Nó chân yếu tay mềm như thế này thì làm sao mà đối kháng được với 3 tên dê cụ kia đây. Tất cả đều tại tên cậu chủ chết bầm của nó. Tự dưng nổi cáu rồi bỏ xó nó giữa đường như thế này đây. Nó bất chợt lên tiếng:

-Nè, tự tôi đi, không cần chèo kéo bạo lực đâu!

-Ha ha ha... Vậy thì nhanh nào, bọn anh thèm thịt em lắm rồi!

Nó xách đôi giày búp bê trên tay từ từ bước đến chỗ ánh đèn lập lòe của 3 tên ấy. Muốn ăn thịt sói hả? Đừng có mơ!

Tối nay trăng sáng - ngày sói trở lại là chính mình. Đôi mắt nó ánh lên vài nét khó hiểu. Một trái tim sắc đá, một nụ cười chứa đầy ẩn ý mê hoặc chết người... và một khoảng không tối đen trong tâm trí nó lúc này. Sự oán hận cực độ đang dần chiếm trọn lấy tâm trí và trái tim nó. Cả 3 tên cô hồn cảm thấy sờ sợ trước nụ cười và ánh mắt nó, chúng bước lùi lại về phía sau. Chúng nhìn nhau rồi nuốt nước bọt ừng ực. Nó tiến lại ngày càng gần. Chúng đột nhiên xoay người bỏ chạy không luyến tiếc.

Nó đang mất bình tĩnh cực độ và có thể làm bất cứ chuyện gì mà chính nó cũng không kiểm soát được nữa. Có lẽ là vì nó nhớ như in hình ảnh của những tay thợ săn giết sói... Thật ghê tởm! 

Trăng càng sáng trên cao. Nó rời con ngõ tối và bức khập khiễng tiến về phía trước với đôi mắt vô hồn. Hắn đã làm nó mất đi cảm giác an toàn và... nó phải trở lại là một con sói để bảo vệ chính mình. Không ai có thể cứu lấy nó chỉ có mình nó mà thôi. Sói thật sự rất cô độc! Một không gian choáng ngộp, một sự lạc lõng đang ùa về trong trái tim nhỏ bé của nó. 

Hắn đã say thật rồi nên hắn mới như vậy sao... hay hắn đang che giấu một nỗi niềm nào đó mà nó cũng không thể chia sẽ được. Nó không giận hắn, không oán trách hắn mà nó đang rất lo cho hắn. Ánh đèn từ lúc nào đã vụt tắt, mặt trời dần ló dạng, đám sương cũng mỏng bớt phần nào. Nó vẫn bước đi trong âm thầm. Chính nó cũng không biết mình đang đi đến đâu và nơi nào nó sẽ đến...

[Kagamine: Rin x Len] Sói và lá phong...Wo Geschichten leben. Entdecke jetzt