-Cô thả em ấy ra đi cái gì tôi cũng có thể cho cô.

-Muộn màng rồi bây giờ tôi chỉ muốn giết chết cậu ta thôi. Cái gì tôi không có được thì cậu ta cũng đừng mong là sẽ có.

-Cô không được làm vậy.

-Tại sao không, tôi sẽ không bao giờ cho 2 người được hạnh phúc đâu.

Nói rồi cô lấy con dao đâm thẳng vào bụng Thiên Tỉ. Thấy vậy Chí Hoành vội rút súng ra bắn vào tay của Hạ Mĩ Kỳ làm cho cô ta đau đớn.

-Anh 2 anh mau đưa Thiên Tỉ đi cấp cứu đi ở đây để bọn em lo cho.

-Được vậy anh đi trước đây.

Nói rồi Tuấn Khải vội chạy lại bế Thiên Tỉ ra xe đưa đến bệnh viện. Theo sau là xe của Vũ Hàng và Trình Hâm. Ngồi trên xe nhìn Thiên Tỉ thở từng hơi thở yếu ớt mà tim Tuấn Khải như thắt lại. Anh tự trách bản thân tại sao không bảo vệ được cho cậu. Sau khi đến bệnh viện Thiên Tỉ được đưa vào phòng cấp cứu cả 3 người phải ở ngoài chờ.

-Trình Hâm em mau đi băng bó vết thương đi.

-Không sao đâu đây chỉ là vết thương nhỏ thôi không cần lo, tôi muốn ở lại đây chờ.

-Em sao không bao giờ chịu nghe lời anh hết vậy.

-Em  không muốn đi em muốn chờ.

-Thôi được rồi Vũ Hàng em đừng la nữa em ấy đã không muốn thì cũng đừng ép, em ấy rất cứng đầu.

-Chỉ có Khải ca mới hiểu em thôi.

-Em gọi anh là gì.

-Khải ca từ nay em sẽ gọi anh là Khải ca vì vậy anh phải cố gắng bảo vệ được cho anh...hic...Thiên Tỉ đó...đừng để...hic...chuyện này...hic...xảy...ra 1 lần...nào nữa.

-Được rồi Trình Hâm đừng khóc nữa anh hứa sẽ bảo vệ Thiên Tỉ thật tốt.

-Nè sao em lại khóc nhiều dữ vậy mau nín đi, như vậy không tốt cho sức khỏe của em đâu.

-Không...biết nữa...hic...nhưng khi...thấy...Thiên Tỉ...anh ấy...bị như vậy...thì...tôi không...thể nào...kiềm...hic...được...nước mắt, lòng tôi...như...bị ai...bóp nát vậy.

Bác sĩ bước ra nói:

-Xin lỗi gia đình nhưng bệnh nhân hiện tại đang mất rất nhiều máu mà máu dự trữ của bệnh viện đã hết nên cần phải có người hiến máu gấp.Nhưng đây là nhóm máu hiếm ABHR âm tính.

-Tôi có cùng nhóm máu với anh ấy- Trình Hâm lên tiếng.

-Được vậy xin mời đi theo tôi.

Bên Vương Nguyên và Chí Hoành thì đem Mĩ Kỳ về Hắc Bang để trị tội nhưng lúc về có 1 đám người bám theo và gây cản trở nên Mĩ Kỳ đã chạy thoát được. Vương Nguyên và Chí Hoành vội vàng chạy đến bệnh viện.

-Anh 2 tụi em xin lỗi vì đã để cho cô ta chạy thoát.

-Không sao đâu dù cô ta có chạy đằng trời anh vẫn sẽ tìm ra. Còn việc quan trọng bây giờ là mong rằng Thiên Tỉ không sao.

-Mà Trình Hâm đâu rồi.

Tuấn Khải không muốn trả lời nữa mà mắt cứ nhìn vào cánh cửa của phòng cấp cứu mà chờ đợi. Thấy vậy Vũ Hàng liền lên tiếng nói.

-Bác sĩ nói cần người hiến máu gấp cho Thiên Tỉ và Trình Hâm có cùng nhóm máu với anh ấy nên em ấy đã đi theo bác sĩ lấy máu rồi.

Vừa nói xong thì đã thấy Trình Hâm quay lại. Vết thương trên người cũng đã được băng bó nhưng khuôn mặt lại rất là xanh xao. Thấy vậy Tuấn Khải liền hỏi.

-Em ổn chứ.

-Em không sao đâu Khải ca anh đừng lo.

-Cảm ơn em vì đã cứu Thiên Tỉ.

-Đó là việc em nên làm cho bạn bè thôi mà anh không cần phải cảm ơn em đâu.

-Àk mà Chí Hoành em gọi báo cho chú của Tiểu Thiên 1 tiếng dùm anh nha.

-Dạ để em đi gọi ngay.

2 tiếng sau đèn phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ bước ra cả bọn cùng chạy lại.

-Em ấy sao rồi.

-Vương tổng người đừng lo cậu ấy không sao đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi chắc là vài ngày nữa sẽ tỉnh lại.

-Vậy tôi vào thăm em ấy được không.

-Vâng nhưng chỉ có 1 người vào được thôi nên xin những người còn lại ở ngoài cho.

-Cảm ơn ông.

Nói xong Tuấn Khải bước vào trong. Còn Trình Hâm thấy vậy thì nở nụ cười và nói:

-May quá anh ấy không sao.

Nói xong thì cậu cũng loạng choạng ngã xuống. Thấy vậy Vũ Hàng nhanh chóng chạy lại đỡ cậu và kêu bác sĩ đến. Các y tá đưa cậu qua phòng nằm nghỉ và kêu bác sĩ đến khám cho cậu. Khám xong bác sĩ quay sang nói với Vũ Hàng đang đứng bên cạnh:

-Cậu ấy không sao chỉ là cơ thể bị suy nhược lại còn thiếu máu nên mới như vậy cần phải nghỉ ngơi và truyền dịch. Cậu ấy cần nhập viện để theo dõi tình hình sức khỏe.

-Vâng cảm ơn bác sĩ tôi sẽ đi làm thủ tục nhập viện ngay ạk.

Sau đó Vũ Hàng nhờ Chí Hoành và Vương Nguyên đi làm thủ tục nhập viện.

Hạnh Phúc Khi Chúng Ta Bên Nhau( Khải Thiên)Where stories live. Discover now