-Em không sao còn anh có sao không Thiên Tỉ.

-Đủ rồi đó, 2 đứa bây quan tâm lo lắng cho nhau quá nhỉ.

Sau đó cô ta lấy roi quất lên người Trình Hâm mấy cái làm cậu chịu không được phải la lên.

-Thế nào mày nhìn đã chưa có chịu rời xa Tuấn Khải không hay là muốn tao đánh chết nó.

-Cô...cô thật là độc ác.

-Mau quyết định đi có chịu rời xa anh ấy hay không.

-Thiên Tỉ anh đừng nghe lời cô ta, em không sao đâu em chịu được, anh đừng bao giờ từ bỏ hạnh phúc của mình, đừng bao giờ rời xa người anh yêu, đừng nghe lời con đàn bà xấu xa này.

Bốp...

-Mày có im ngay chưa. Thiên Tỉ mày không nghe lời tao cũng được để tao coi mày sống dai tới chừng nào.

Nói xong Hạ Mĩ Kỳ rút con dao để trong người ra đưa đến sát cổ Thiên Tỉ. Sau đó cô ta rạch 1 đường thật dài trên cánh tay cậu làm cho máu chảy ra. Thiên Tỉ vẫn chịu đựng mà không hét lên 1 tiếng nào.

-Con đàn bà chết tiệt không được làm như vậy, anh ấy sẽ chịu không được đâu.

-Ok nghe theo lời mày hôm nay chỉ 1 đường thôi nhưng ngày mai sẽ thêm 2 đường nữa.

Sau đó cô ta đi ra ngoài và nhốt 2 người ở trong 1 phòng kín.

-Đại ca đã tìm ra được chỗ của 2 người họ rồi và cũng điều tra được người đứng sau chính là Hạ Mĩ Kỳ.

-Cái gì là cô ta.

-Phải.

-Cô ta chán sống rồi mới dám bắt em ấy. Vũ Hàng lấy xe đi chúng ta mau tới đó.

-Dạ.

Bên phía Mĩ Kỳ.

-Sao hôm nay có thấy thoải mái hơn không. Bổn cô nương hôm nay rất thoải mái nên sẽ chơi với 2 người các ngươi thật tốt.

-Cô muốn...làm...gì...nữa đây- Thiên Tỉ nói với khuôn mặt nhợt nhạt vì do mất máu, lại không có gì trong bụng đã làm cho cậu yếu đi.

-Muốn gì sao, muốn giết cậu chết đó.

-Vậy thì cô cứ giết- Cậu lấy chút sức lực còn lại của mình mà nhìn thẳng vào cô ta nói.

-Được lắm cậu đừng thách tôi.

Hạ Mĩ Kỳ cầm con dao lên thì bên ngoài có tiếng ồn ào, vẫn chưa hiểu được có chuyện gì xảy ra bên ngoài thì cách cửa đã bị đạp gãy. Người đi vào là Tuấn Khải, Vũ Hàng, Vương Nguyên và Chí Hoành.

-Mau thả em ấy ra nếu không thì cô đừng trách tôi.

-Tôi không thả thì sao bây giờ người nắm trong tay nước cờ cuối cùng là tôi chứ không phải là anh.

-Tại sao cô lại bắt em ấy.

-Tất cả là tại vì anh, Tuấn Khải tại sao anh không yêu tôi mà lại yêu cậu ta.

-Chỉ vì như vậy mà cô bắt em ấy.

-Đúng nếu như tôi không có được anh thì cậu ta cũng đừng hòng có được anh.

Hạnh Phúc Khi Chúng Ta Bên Nhau( Khải Thiên)Där berättelser lever. Upptäck nu