CHAP 15: Cùng chơi nào.

4.7K 97 15
                                    


"Cuối cùng!" Chihiro đã khóc, Vô Diện đặt cô xuống. " Cánh tay của tôi như đang ngủ."

Cô lay cánh tay của mình, cô lấy lại được cảm giác với đôi tay của mình. Cô cảm nhận được một cảm giác tê buồn từ đôi tay. Cô cố gắng nhớ lại, Vô Diện đã dịch chuyển họ từ nơi khác đến khiến cho tuần hoàn máu trong cô tạm ngưng trong một thời gian ngắn.

Và nói về Vô Diện, anh từ từ trở lại hình dạng một linh hồn sau khi đã nhã Yu-chim ra. Chính xác như những gì mà Chihiro dự đoán, Yu-chim rất khó chịu về việc mình bị nuốt chửng và Yu-chim dùng móng vuốt của mình để phản trả lại cho Vô Diện.

" Đủ rồi đấy, cả hai người." Zeniba mắng. Yu-chim rít lên giận dữ. " Ta biết ngươi rất khó chịu, nhưng điều đó đã cứu chúng ta khi chúng ta đi qua khu rừng độc ấy." Yu-chim lại rít lên lần nữa. " Ngươi hãy cẩn thận lời nói của mình đấy, nếu như không muốn ta cắt lưỡi của ngươi."

" Mọi người có thể dừng lại được chưa vậy?" Chihiro khóc. " Những việc này thật vô ích. Chúng ta không biết phải đi bao lâu nhưng chúng ta vẫn phải đi, chúng ta cần tìm chúa Okaia và ông ấy đã cho cháu một dấu ấn của lửa để cháu đối mặt với những gì sắp tới."

Zeniba có vẻ bất ngờ bảo " Dấu ấn? Dấu ấn gì cơ?"

" Là nó." Cô nói và đưa bàn tay mình ra.

Zeniba nhanh chóng rời khỏi con chim giấy và nắm lấy bàn tay cô. " Hmm, đây là một phép thuật thuộc hệ lửa, ông ta đã đưa cho cháu khi nào?"

" Lúc cháu đang ngủ, ông ấy đã vào giấc mơ của cháu."

Zeniba nhìn vào con dấu lửa. " Sao cháu không nói với ta sớm hơn?"

Chihiro trợn tròn mắt. " Kí ức của cháu, nó đã phai nhòa sau khi chúng ta nhảy khỏi tàu."

Zeniba tiếp tục tìm hiểu thêm về con dấu. " Ta tự hỏi không biết tại sao ông ta lại đưa nó cho cháu. Ông ta chắc đã tiên đoán được một điều gì đó và rất có thể ông ta đưa cho chúng ta để sử dụng vào một lúc trong tương lai."

Chihiro tự mình nhận ra nhiều điều từ khi chúa Okaia nói với cô chỉ sử dụng nó trên niềm vui, bất cứ điều gì có ý nghĩa. " Ông ấy nói với cháu rằng cháu chỉ có thể sử dụng nó một lần và chỉ sử dụng nó nếu cháu cảm nhận được niềm vui."

Zeniba nhướng mày. " Trên niềm vui sao? Lạ thật?"

Chihiro gật đầu đồng ý. " Điều đó có ý nghĩa gì nhỉ? Và tại sao ông ấy lại nói một cách khó hiểu như thế?"

Zeniba nhúng vai. " Chúa Okaia là một người khôn ngoan và mạnh mẽ. Ta sẽ không giả vờ biết, ta chỉ biết được tất cả trong tâm trí của ta, nhưng ông ta sẽ làm những điều tốt nhất. Ta chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ được suôn sẽ và thuận lợi."

(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

Chính là nó. Đúng là chuyến tàu này rồi, mùi hương của cô ấy tỏa ra khắp nơi. Cô đã từng ở đây, cách đây bao lâu thì anh không chắc nhưng chắc chắn là cô đã từng ở đây. Cô ấy không còn ở đây nữa, nhưng ít anh biết rằng anh không cần phải kiểm tra những chiếc tàu nào nữa.

Vùng đất linh hồn 2: Trở lại vùng đất linh hồn.On viuen les histories. Descobreix ara