XII

546 82 7
                                    

Người lễ tân chỉ chỗ cho tôi ngồi đợi khi chờ Jeonghan. Đó là một gian phòng lớn, với mái vòm kiểu thánh đường cổ của Pháp - nhưng không cao đến mức đấy - với các ô kính hình lục giác được gắn ở bên trên như những ngôi sao sáu cánh. Ở trong phòng đặt vài cái bàn uống trà, với khăn trải bàn màu trắng thêu diềm hoa phủ ở bên trên và một lọ hoa hồng đặt ở chính giữa.

Tôi chọn cái bàn ở cạnh cửa sổ cho có vẻ sáng sủa, ngả người vào lưng ghế được chạm khắc cầu kì và lập tức nhăn mặt khi phát hiện ra nó quá cứng. Tôi thích cái sofa ở nhà hơn nhiều.

Người phục vụ lặng lẽ mang đến một khay bánh ngọt kiểu classic, một bình trà cùng một cái tách tráng men. Tôi xua tay, tỏ ý không cần, nhưng anh ta bảo cái đó được chuẩn bị riêng cho tôi, nên tôi cũng không đành từ chối. Còn về phần ai chuẩn bị riêng, thì hỏi hay không cũng chẳng giải quyết được gì.

Tôi cầm ấm trà lên, hơi nghiêng để dòng chất lỏng màu hổ phách từ từ rót vào tách. Một mùi hương thơm nhẹ ấm áp bay lên, và tôi chợt nhận ra đó là Earl Grey. Một cảm giác quê nhà bỗng nhiên ùa tới, gợi nhớ tôi về những buổi sáng cả nhà quây quần bên nhau và uống trà như một thói quen khó bỏ.

Cắn miếng bánh đầu tiên, tôi đành phải để lại vì nhiều bơ quá. Những loại như thế phải uống cùng cà phê, còn nếu dùng cho tiệc trà thì người ta chỉ thích những loại có vị thanh nhẹ và ít béo.

Ngồi ngẩn ra một lúc, tôi chợt để ý đã nửa tiếng trôi qua. Không biết Jeonghan nói chuyện gì mà lâu thế. Tôi biết mình ở bên cạnh anh không lâu, và thực ra cũng chẳng có quyền gì để được biết quá nhiều, nhưng dù sao...

Chợt, tôi nghe tiếng bước chân vang lên mạnh mẽ trên nền gạch hoa. Tiếng bước chân to hơn - một người nào đó đang đến gần tôi. Quay đầu lại, tôi chợt thở phào khi nhận ra đó chính là Jeonghan. Anh đi đến, kéo ghế ngồi đối diện tôi, tay chống lên bàn, vẻ mặt nhu hòa, "Này, chờ lâu không?"

"Còn phải hỏi à?" Đây không phải là cố tình đâu, đây là giận dỗi thật.

"Ơ, thôi mà..." Anh bắt đầu giở cái trò năn nỉ, vì anh biết tôi là kiểu người dễ động lòng.

"Em giận rồi." Tôi đứng dậy, lấy áo khoác, và định đi thẳng. Đây là tình cũ lâu ngày cũng bén, là muốn làm cho Hong Jisoo này tức đến đứt mạch máu não, phải không, phải không?

Đi được nửa đường mà không có ai đuổi theo, tôi thở hắt ra, bước chậm lại. Ai bảo tôi là con người dễ mềm lòng. Jeonghan không làm gì sai, có thể tôi đã nghĩ quá nhiều rồi chăng? Cả người tôi cứng đờ như tượng thạch, và tôi nói trong khi đầu vẫn không quay lại, "Cho anh 5 giây để níu kéo."

Thật muốn đào hố và nhảy xuống.

Não bộ tôi bắt đầu đếm ngược. Mỗi giây trôi qua như một thiên niên kỉ vậy. Tôi không nghĩ đếm ngược từ 5 đến 0 mà lại khó khăn thế. Nhưng biết đâu được, yêu đương vốn là chuyện quái gở...

5.

4.

3.

2.

1.5...... Này Jeonghan, anh không định níu kéo thật à?

1.25

1.1

[Fanfic - Jihan] Từ không nơi nào cả (From Nowhere)Where stories live. Discover now