Chương 23

340 14 1
                                    

Cậu vào xem cậu ta thế nào rồi. Nãy giờ đập cửa rồi la hét mãi, không hiểu sao giờ lại im lặng như thế.

Tôi gật đầu cảm ơn Thắng rồi tiến về phía căn phòng.

-Khoan đã, tình hình ngoài đó thế nào rồi?

Tôi khựng lại, có nặn ra nụ cười méo mó rồi lắc đầu. Chuyện đã đến mức này, tôi thật sự không biết phải giải quyết như thế nào nữa..

Đằng sau cánh cửa này là người tôi luôn muốn bảo vệ, là người tôi yêu nhất và cũng là người khiến tôi đau nhất. Sau tất cả mọi chuyện, tôi phải đối diện với nó như thế nào? Tôi sẽ vờ như chưa biết gì mà bên cạnh nó hay sẽ cùng nó làm rõ mọi chuyện và rồi buông tay nó?

Aish..Vương Tuấn Khải !!! Dẹp ngay ý nghĩ điên rồ đó mau! Buông tay gì chứ? Vào lúc nào mà tôi còn có thể nghĩ rằng sẽ buông tay nó chứ..

Nhưng..liệu nó không muốn gặp tôi thì sao? Liệu nó vẫn không giữ được bình tĩnh như khi nãy thì sao? Tôi sẽ phải làm gì trước một Vương Nguyên -xa-lạ như thế?

Hít một hơi thật sâu, xoay nắm cửa rồi bước vào. Tôi cần phải đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình!

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Đồ đạc bị ném văng vãi khắp nơi. Những mảnh thuỷ tinh vỡ rải rác đầy sàn nhà. Trên chiếc giường trắng đặt trong góc phòng, draft giường nhàu nhĩ bị bới tung. Tất cả như tạo nên một bức tranh hỗn loạn, điên cuồng.

-N . ,, Nguyên ?

Khó khăn lắm hai tiếng ấy mới bật khỏi môi tôi. Dưới ánh trăng huyền ảo, nó đứng trước tấm gương với vô số mạng nhện do bị đấm vỡ. Tự nhìn bản thân với đôi mắt phẫn nộ, như muốn ăn tươi nuốt sống con người trong đó.

Nhận ra sự có mặt của vị khách không mời, nó xoay người nhìn về hướng phát ra tên nó. Đột nhiên, nó chạy tới ôm chầm lấy tôi. Đôi mắt nâu ngập tràn vui vẻ nhìn tôi, như trước đó đôi mắt hận thù kia chưa từng tồn tại.

-Vương Tuấn Khải~ em nhớ anh..

Cái quái gì thế này? Nó như thế này là sao chứ?

-Đừng bao giờ bỏ em lại một mình nữa được không?

-Anh biết em đã lo như thế nào không? Em sợ anh không cần em nữa, em sợ anh chán em nên bỏ em lại nơi này..

-Vương Tuấn Khải~..

Như không đồng tình với thái độ chết đứng của tôi, nó lay nhẹ người tôi, chu môi hờn dỗi. Tôi nghe lầm không, nó gọi tôi là "Vương Tuấn Khải~"? Kể từ sau đêm định mệnh đó, đây là lần đầu tiên nó gọi tôi như thế..

-Nguyên , em ổn không?

-Sao anh lại hỏi thế? – nó cau mày, nhìn tôi đầy khó hiểu – Anh với gã điên kia đều hỏi em như thế..em làm sao à?

-Gã điên? Ý em là anh Hùng ư?

-Hùng.là ai?

-Em thật sự không biết Hùng?

-Em không biết! Hingf là ai cũng được, em không cần biết. Bởi bây giờ, em chỉ nghĩ về anh thôi..

Dứt lời, nó nhắm mắt rồi nhướng người định hôn tôi. Nhưng tôi nhanh tay hơn, vịn vai nó lại, ngăn cản nụ hôn của nó. Bây giờ không phải lúc để âu yếm.

[khải - nguyên][NC-21, BE] IncestWhere stories live. Discover now