Chương 22

303 15 1
                                    


Ông cũng không chịu thua, dùng sức chống trả kịch liệt. Cứ thế, tôi đấm ông, ông đấm tôi đến khi cả hai mất hết sức lực mà ngồi thở hổn hển. Nhưng cứ nghĩ đến đôi mắt hoảng sợ cực độ, bộ dạng đáng thương của nó, bao nhiêu tức giận, căm phẫn lại trỗi dậy mãnh liệt. Dùng hết sức lực còn lại, tôi đấm liên tục, càng lúc càng mạnh tay hơn. Ông là cái thá gì mà dám tổn thương Vương Nguyên  của tôi? Ông dựa vào đâu mà dám điều khiển cuộc đời nó? Ông ham mê quyền lực đến mức mù quáng chứ gì. Vậy thì tôi sẽ đấm, đấm đến khi nào ông tỉnh mộng thì thôi!!!

Đến khi ông nằm bất động, thở không thành tiếng, tôi mới miễn cưỡng dừng lại. Tôi ghét chính mình, ghét mình khi không thể tự tay giết chết ông ta. Nếu tôi không đấm chết lão già này thì liệu lúc tôi không có mặt ở đây, ông ta sẽ còn tổn thương nó bằng những lời nói nào nữa?

-VƯƠNG TRÍ , tôi cảnh cáo ông. Nếu ông còn dám tổn thương Vương Nguyên , tôi thề tôi sẽ lấy cái mạng chó của ông!!!

Tôi nắm cổ áo, lôi ông lên rồi rít lên từng chữ. Ông muốn nói tôi thế nào cũng được, muốn đánh muốn giết tôi cũng được nhưng chỉ có một điều, tôi tuyệt đối, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho bất cứ kẻ nào tổn thương nó, dù chỉ là một sợi tóc đi chăng nữa!

Đột nhiên ông vật tôi xuống. Do quá bất ngờ, tôi cứ thế rơi mạnh xuống sàn nhà. Không biết vô tình hay cố ý, đầu tôi va mạnh vào cạnh bàn gần đó. Choáng váng, chưa kịp định thần lại thì ông đã khoá chặt tay tôi, đè hẳn trên người tôi. Tôi nẩy người, định hất ông ra nhưng ông đã nhanh tay hơn mà chộp lấy cổ tôi. Không hề e dè, ông liền dùng sức nhấn mạnh..

-Mày liều mạng để bảo vệ thứ dơ bẩn như nó để làm gì? Mày bị nó gạt rồi. Mày nghĩ Vương Nguyên  yêu mày sao? Nếu nó thật sự yêu mày, tại sao nó phải làm tình với biết bao thằng khác? Nếu nó yêu mày, tại sao nó lại giết người thân duy nhất của mày? Đến nước này mà mày còn không sáng mắt ra sao?

Sáng mắt? Người nên sáng mắt lúc này là ông thì đúng hơn. Nó yêu tôi, nó hận tôi..tôi mặc kệ. Tôi chỉ cần biết tôi phải bảo vệ nó, bảo vệ nó khỏi tên chó chết như ông. Tôi giẫy giụa, cố kéo tay ông ra nhưng ông lại càng siết chặt hơn.

-Mày nên chấp nhận sự thật rằng nó không còn làVương Nguyên  ngây thơ ngày trước nữa. Chính mày đã vấy bẩn nó, chính mày đã tạo nên thảm kịch ngày hôm nay!!!!

-Tao hận mày nhưng tao lại càng hận nó. Mày khiến thiên thần của tao sa đoạ, nhưng chính thiên thần đó lại là kẻ đã giết người tao yêu nhất.

-Chẳng phải tao đã bảo mày phải tránh xa nó sao? Nể mày là con của Tiệu Vân , tao đã tha chết cho mày một lần. Nhưng mày ngoan cố như thế thì đừng trách tao!!

Dứt lời, ông dùng sức siết chặt hơn nữa. Từ vùng vẫy tôi chỉ còn có thể nằm bất lực nhìn ông. Đôi tay đang cố chống cự dần buông lỏng, hơi thở trở nên đứt quãng, khó nhọc. Không, tôi không thể bỏ cuộc ngay lúc này được. Tôi phải sống, tôi phải bảo vệ nó..

XOẢNG..

Tiếng vỡ vang lên giòn tan. Chiếc bình men sứ vỡ tan thành hàng trăm mảnh, hoà quyện với sắc đỏ của máu như tạo nên một kiệt tác hoàn hảo.

[khải - nguyên][NC-21, BE] IncestWhere stories live. Discover now