Chương 05:

142 3 0
                                    

Từ ngày hôm đó, Tử Vy trở thành câu đầu môi của Tiểu Yến Tử, nào là Tử Vy rất xinh đẹp đáng yêu, Tử Vy dịu dàng lễ độ, Tử Vy đánh violon rất cừ, Tử Vy vẽ tranh đẹp đến mê hồn, Tử Vy học siêu giỏi, thầy cô hết thảy đều bội phục bạn ấy... Ngay cả trong những câu nói bình thường Tiểu Yến Tử cũng hay kèm vào Tử Vy nói thế này, Tử Vy nói thế kia... như là để tăng thêm sức thuyết phục cho câu nói đó.

Đến nỗi Vĩnh Kỳ gọi Tiểu Yến Tử là mắc bệnh thần tượng thời kỳ cuối, cẩn thận xem có chút lệch lạc về giới tính hay không, mỗi lần như vậy ngực đều bị Tiểu Yến Tử đấm đến nội thương nghiêm trọng.

***

Tử Vy và Vĩnh Kỳ gặp nhau vào một ngày tháng bảy. Mùa hạ treo cao, ánh sáng gắt gao khó chịu dù là đã về chiều. Hôm nay lớp Tiểu Yến Tử được tan tầm sớm, không có gì làm thế là kéo Tử Vy vào phòng tranh của Vĩnh Kỳ.

_ Anh cậu không ngờ lại có cả một phòng vẽ tranh riêng ở trường này, chắc là anh ấy vẽ giỏi lắm.

_ Hì, tất nhiên, nè cậu nhìn mình đi, mình thế nào thì anh mình ngược lại thế đấy đấy – Tiểu Yến Tử vừa nói vừa le lưỡi cười hì hì.

_ Cậu chỉ giỏi nói nhảm thôi.

_ Ứ, không phải là mình mèo khen mèo dài đuôi đâu, cậu không biết trong trường mình bọn con gái hay gọi mình là cách cách, thực một phần là bởi vì anh mình là bạch mã hoàng tử đỉnh đỉnh đại danh, chiêu bài sống của trường, mình là được hưởng ké thôi. Cứ như Phạm Băng Băng đấy, khép nép nhún nhường mình như thế mục đích cũng là muốn mình làm cầu. Hix, có một ông anh Đại Thần cũng chưa hẳn là một việc tốt gì cả.

_ Cậu chỉ nói đùa, mình biết thực sự cậu rất thương anh cậu, rất tự hào vì anh ấy. – Tử Vy nhìn Tiểu Yến Từ sâu sắc.

Tiểu Yến Tử hơi bất ngờ, sau đó cười rất tươi khoát tay Tử Vy

_ Đúng là sinh ra ta là cha mẹ, hiều ta nhất là Tử Vy.

Khi bước lên phòng tranh, không có Vĩnh Kỳ ở đây, nhìn đồ đạc anh vẫn còn, bức tranh vừa hoàn thành màu vẽ vẫn chưa khô hết Tiểu Yến Tử đoán ắt anh chỉ đi đâu đó gần đây một lúc.

_ Tử Vy, Tử Vy, xem này, bức tranh này của anh mình, không biết là vẽ cái gì nữa, thật lả kỳ lạ, sao mấy chiếc đồng hồ này lại méo mó như thế nhỉ, giống như là bị tan chảy vậy.

Tử Vy nhìn bức tranh một lúc, càng nhìn càng thích, mỉm cười giải thích với Tiểu Yến Tử

_ Anh cậu quả thực tài hoa, kể cả vẽ lại bức tranh khó như thế cũng mô phỏng cực kỳ giống, rất có hồn. Đây là bức "Sự dai dẳng của ký ức" một bức tranh nổi tiếng của họa sĩ trường phái siêu thực Salvador Dali. Trong "Sự dai dẳng của ký ức", những chiếc đồng hồ méo mó, bị chảy mềm ra được họa sĩ dùng để thể hiện ký ức, những sự giằng xé trong tâm can, những giấc mơ nối liền với thực tại với hàng triệu năm về trước và hàng triệu năm chưa đến. Ba chiếc đồng hồ, ba phạm trù "thời gian" giằng xé nhau, không tương thích nhau, biểu thị một quá khứ chênh vênh, một tương lai mong manh không nằm trong tầm tay với của con người. Chỉ hiện tại luôn đè nặng lên bức chân dung méo mó dường như đang tan chảy trên nền nâu của đất núi, màu vàng của ráng mây và màu xanh thẳm của bầu trời... Đó là kết quả của hơn hai mươi năm theo đuổi hội họa siêu thực của một thanh niên luôn ấp ủ những ý tưởng mà trong con mắt của một số người là hết sức ngông cuồng...

Hoàn Châu Cách Cách phiên bản hiện đại (re-up) by Dreamlink&ltpnhungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ