Sau đó, Bùi Văn ngạc nhiên nhìn thấy, trong mũi nam nhân vẻ mặt suy yếu tái nhợt đang nằm trên giường, chậm rãi chảy xuống hai hàng máu mũi.

"A. . . . . . gần đây uống nhiều thuốc bổ. . . . . ."

Tô Vũ vội vàng giật lấy khăn giấy, một bên lau đi máu mũi, một bên giải thích lung tung.

Bùi Văn nhịn không được, cười ha hả.

Hôm sau Bùi Văn lại đến thăm Đỗ Nhược Hàn, hoa hoa công tử này rõ ràng nửa điểm hiểu chuyện cũng không có, khăng khăng dù chết cũng không chịu xuất viện, nói là Tô Vũ không đến thăm hắn, hắn nửa đời sau liền nằm ở trên giường bệnh .

Bùi Văn cực kì tức giận, lơ hắn nửa tháng không thèm phản ứng, ngược lại Tô Vũ sau khi vui vẻ xuống giường, thấy Đỗ Nhược Hàn năm trước không ba ngày thì năm ngày sẽ quấy rầy y cư nhiên bây giờ không còn bóng dáng, trong lòng ngạc nhiên một trận, sau lại nghĩ rằng, đại khái là hoa hoa công tử có con mồi mới, dời đi mục tiêu, cuối cùng y cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.

Hôm nay Bùi Văn nói có tiệc phải tham gia nên không tới được, buổi chiều Tô Vũ liền vô cùng cao hứng đón Tô Đan đến chơi, cho thằng cháu họ này tham quan thỏa thích căn hộ này đi, miễn cho mỗi lần gọi điện thoại đến đều phải nhắc tới vài câu, Tô Đan lải nhải ko thấy phiền, chứ y nghe hoài đã phiền muốn chết.

"Chà chà chà, căn nhà này địa thế không tồi nha."

Trịnh Thế Đồng đi đậu xe, Tô Đan nhân lúc đó dạo quanh một vòng, sau đó nháy mắt với Tô Vũ, vẻ mặt mang tiếu ý.

Khu này quả thật không tồi, không có chợ hay đường sá ồn ào đông đúc, cách đó không đến hai trăm mét còn có một công viên, trong khu còn có một con sông nhân tạo, quanh co khúc khuỷu uốn một vòng lớn, bờ sông trồng đủ loại cây cối hoa cỏ, khung cảnh khá tao nhã. Xung quanh trước sau đều là khu dân cư mắc tiền, người không có tư cách đừng hòng vào ở.

Tô Vũ nghĩ nghĩ, mới nói: "Bình thường bình thường."

Quả thật bình thường, với thân phận Bùi Văn mà nói, khu dân cư cao cấp này, bất quá cũng chỉ là một nơi kim ốc tàng kiều mà thôi, những kim ốc giống vậy, còn không biết có bao nhiêu đâu.

"Này còn gọi là bình thường?" Tô Đan làm bộ làm tịch kinh hô một tiếng, đột nhiên biến sắc: "Chú, chú lại tìm một kẻ có tiền?"

Tô Vũ biết Tô Đan là đang nhớ tới Lý Duệ, cười cười, nói: "Không sao đâu, người này. . . . . . là một người phi thường ôn nhu, đối xử với ta cũng tốt lắm."

"Kẻ có tiền dù ôn nhu không phải là người tốt!" Tô Đan kêu to.

Trịnh Thế Đồng đậu xe xong đang chạy lại đây, vừa lúc nghe được một câu này của Tô Đan, không kiềm được gõ đầu cậu một cái, nói: "Anh không phải người tốt sao?"

Tô Đan liếc mắt xem thường hắn, nói: "Anh cũng được coi như kẻ có tiền sao?"

Trịnh Thế Đồng tức thì nghẹn lời, không biết nói cái gì cho phải, cho dù hắn không đại phú đại quý bằng Bùi Văn cùng Đỗ Nhược Hàn, nhưng cũng được coi như là tinh anh xã hội chứ, một năm thu về mấy trăm vạn, không có ít hơn?

Bất thuyết ai đích nam nhânWhere stories live. Discover now