"A, rất cảm tạ . . . . . ." Tô Vũ lại bắt đầu nói lời cảm tạ.

Hai người nhìn nhau cười. Một loại khí tức tương tự, nhanh chóng kéo gần lại khoảng cách giữa bọn họ, không cần phải nói mới hiểu được, có thể ở trên người đối phương ngửi ra được mùi vị của đồng loại.

Bị bao dưỡng cũng là có vòng luẩn quẩn, hơn nữa căn cứ theo sự giàu có của kim chủ, phân ra làm ba bảy loại. Tô Vũ khi còn trẻ, chính là ở cấp thấp nhất, sau đó từng bậc từng bậc hướng lên trên, hiển nhiên, hiện tại y đã muốn có tư cách được xếp vào bậc cao nhất, cho nên lập tức có người cùng giới đến kết bạn với y .

"Tôi tên Lạc Trữ, người quen thì gọi tôi là tiểu Lạc."

"Tô Vũ, nếu không ngại, cậu có thể gọi tôi một tiếng chú Tô."

Tuổi a tuổi, mỗi lần nhìn đến những nam hài tuổi trẻ phấn nộn, Tô Vũ liền âm thầm cảm thán thời gian đã mất đi của mình, nếu y có tiền, như vậy sẽ bao dưỡng hai đứa nhỏ như thế này, một đứa ban ngày, một đứa ban đêm.

Lý tưởng cùng sự thật luôn có sự chênh lệch không thể vượt qua được.

Tô Vũ cầm thịt tôm lên, hung hăng cắn một miếng, dùng hương vị thơm ngon để bình phục cảm giác thua kém ở trong lòng.

Lạc Trữ cười một hồi, đột nhiên lấy ra một tờ giấy ghi chép, đưa lên trước mặt Tô Vũ.

"Bằng hữu của tôi còn đang chờ tôi, xin lỗi không tiếp tục tán gẫu được. Có thời gian rảnh, đến nơi đây chơi,không thì gọi điện thoại cho tôi cũng được, chúng ta hảo hảo trò chuyện, tôi đối chú Vũ anh. . . . . . Rất có hảo cảm."

Chờ Lạc Trữ đi rồi, Tô Vũ mới cầm lấy tờ giấy ghi chú kia nhìn thoáng qua, mặt trên viết ba thứ, thứ nhất là một cái địa chỉ, thứ hai là câu lạc bộ XX, thứ ba chính là số điện thoại của Lạc Trữ.

Tô Vũ liếc mắt một cái liền hiểu được, cái câu lạc bộ XX kia, rõ ràng chính là nơi những người được bao dưỡng thuộc loại cao cấp giao lưu gặp gỡ, về phần Lạc Trữ. . . . . . Cái gọi là hảo cảm, phần lớn hẳn là là tò mò đi, dù sao, mộtngười ba mươi lăm tuổi đã muốn bị gọi là đại thúc, có thể kết giao với Bùi Văn kẻ từ trước đến nay thích những thanh niên ngây ngô, là dùng loại thủ đoạn nào.

Tùy tay đem tờ giấy bỏ vào túi áo, Tô Vũ nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổ tối như mực, có chút mơ màng hưng phấn, tại cái câu lạc bộ XX, một đống tuyết trắng phấn nộn mê người ngon miệng nam hài nho nhỏ vây quanh người y để lãnh giáo các loại thủ đoạn.

Sau đó, Tô Vũ cảm thấy được nước miếng chính mình đều muốn chảy ra , trong cổ họng còn có từng đợt khô nóng, không được, không thể đè xuống nổi, y bưng ly rượu đỏ lên, uống một hơi cạn sạch, làm cho thân thể đang dần dần nóng lên bình tĩnh lại.

Tiệc rượu chấm dứt, Tô Vũ rốt cục được Bùi Văn gọi đến, ngoan ngoãn đi tới cho hắn ôm, cũng cùng nam tử có đôi mắt phượng xinh đẹp chính thức đối mặt.

"Đây là tân sủng của cậu?" Đỗ Nhược Hàn nói chuyện hiển nhiên là không chỗ nào cố kỵ, hắn không chút nào che dấu biểu hiện kinh ngạc của mình.

Bất thuyết ai đích nam nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ