Chương 17

218 40 12
                                    

Xuyên qua nhưng tán cây, bụi cỏ rậm rạp, tiếng hơi thở gấp gáp cùng tiếng bước của đôi chân đã rã rời. Chào đón đằng sau lưng là thứ sinh vật ma quái với rất nhiều tay mọc ra từ cơ thể

Không chỉ có duy nhất cái thứ đó là quái dị, ghê tởm, gớm ghiếc mà tất cả sinh vật sống trong khu rừng này không có thứ gì là bình thường

Viethoa gặp không ít khó khăn, khi không chỉ phải chạy khỏi thứ kia mà còn phải tránh né những con côn trùng, bó sát khi mỗi lúc một tiến sau vào nơi tấm tối nhất của khu rừng

Cậu bị một số trong số đó cắn, chích và những chỗ chúng để lại bắt đầu đỏ tấy, sưng vù lên và có dấu hiệu mưng mủ rất nhanh. Nỗi đau giờ càng đau hơn, Viethoa bị hành về thể xác, tinh thần bắt đầu kiệt quệ, thiếu minh mẫn. Có lẽ do không khí lạnh buốt kèm theo sự ẩm mốc ở nơi đây

Đến khi Viethoa quá mệt mỏi, phổi và họng đau rát đến mức muốn dừng hoạt động, chân chẳng còn chút sức nào, Viethoa vẫn cố gắng gượng, rồi cậu lại trượt chân nhưng không như những lần trước chỉ ngã xuống nền đất lạnh lần này Viethoa rơi thẳng xuống một cái hốc hình thành từ hàng chục rễ cây quấn lấy nhau

Đầu Viethoa đập vào tảng đá khiến cậu ngất đi. Cũng may cho cậu là thứ kia đã chạy qua cái hốc chứ không thì cậu có chạy đằng giời với nó. Viethoa không khỏi choáng váng đầu óc, cậu nằm trong cái hốc mà lịm đi lúc nào không biết

Lúc tỉnh dậy thì trời cũng đã là buổi đêm, không khí trong rừng lại càng lạnh thêm, các vết thương và cả vết dịch đã đóng thành vẩy, vứng ngắc như xi măng vậy. Viethoa gắng gượng mà đứng dậy, cậu dùng chút sức mới hồi phục mà leo lên trên

Nhưng những chiếc rễ phủ đầy rêu vô cùng chơn trượt. Viethoa cố bấu vào đến bật cả móng, cuối cùng cũng leo được ra bên ngoài. Viethoa ngồi thở hởn hển, không chỉ vì mệt mà còn vì lạnh nữa. Cơ thể không ngừng run rên bần bật trước cái lạnh thấu xương

Viethoa lê bước khập khiễng qua những cái cây, từng bước đi đều hết sức cẩn trọng. Cậu luôn có cảm giác nhưng có sinh vật nào đó đang quan sát mình từ xa, lúc ẩn lúc hiện trong màn đêm

Khái niệm thời gian và phương hướng ở đây hoàn toàn không có, Viethoa cứ đi lang thang cô định không biết bao lâu. Quần áo Viethoa ướt sũng do sương ngày một giày thêm

Không những vậy, trời còn trút xuống cơn mưa nặng hạt nhưng trâm thêm dầu cho khó khăn của Viethoa. Mãi một lúc sau, Viethoa mới tìm thấy một cái hang, xem xét kĩ lưỡng không có thứ gì gớm ghiếc, quái dị ở trong đó Viethoa mới an tâm đi tới

Cậu muốn chạy nhưng hình như cậu bị bong gân rồi, Viethoa khập khiễng đi vào trong hang trú mưa. Cậu tựa vào thành hang mà ngồi thụp xuống. Nhing vào bên trong hang, bên trong tối om, Viethoa đánh liều đứng dậy đi vào sâu hơn

Sinh vật ở đây đã kì lạ rồi mà bên trong đây cũng kì lạ chẳng kém là bao, càng đi vào sâu nhiệt độ càng tăng lên, cơ thể Viethoa được sưởi ấm đáng kể. Những khối tinh thể trong suốt phát sáng suất hiện rải rác ở phần đầu hang xuất hiện thành tảng, chùm chùm, lớp lớp tạo thành mái vòm tinh thể

Thứ bên trong hang tươi sáng và ấm ấp kì lạ, cứ như thể nơi này không thuộc về khu rừng u ám kia. Viethoa chạm thử vào một trong số các tinh thể, chúng ngay lập tức vở ra. Tuy còn sáng nhưng phần viền bị vỡ giống với thủy tinh vỡ, sắc, thậm chí có thể là hơn

(countryhumans) Đi tới thế giới tiểu thuyết Where stories live. Discover now