Chương 8

171 18 2
                                    

Sau sự việc chấn động giới báo chí ngày hôm đó, Lâm Mặc vẫn hoàn thành việc học một cách bình thường trên trường. Ngoài được thầy cô và ban giám hiệu nhà trường coi trọng hơn thì cũng chẳng khác gì. Vốn dĩ trước kia cậu đã là sinh viên ưu tú rồi.

Sáng sớm ra, Đoàn Nguyệt cũng không còn nhắc đến chuyện kia nữa nhưng cái miệng nhỏ của cô gái này không ngơi chút nào. Lâm Mặc dù có thuộc kiểu nói nhiều năng động đi chăng nữa cũng không thấm vào đâu so với Đoàn Nguyệt này.

"Mặc Tử. Cậu đúng là may mắn thật đó. Đang yên đang lành vớ được một mỏ vàng. Tương lai sau này khỏi phải lo nghĩ rồi."

Lâm Mặc nổi đóa đánh vào tay Đoàn Nguyệt.

"Ý cậu là gì hả?"

Đoàn Nguyệt ngó xung quanh chắc chắn không có ai gần đó mới ghé vào tai Lâm Mặc nói nhỏ:

"Người ngoài ai chẳng nghĩ cậu và giám đốc Lưu là liên hôn thương mai lấy lợi nhuận. Nhưng tớ thì còn xa lạ gì nữa à. Cậu không thích cái họ Hoàng đó. Làm gì có chuyện chịu làm người của họ mà liên hôn."

"Chỉ có thể là..." - Đoàn Nguyệt kéo sát gần cậu, hạ tông giọng: "Lên nhầm giường cưới được chồng như ý."

Lâm Mặc thẹn quá hóa giận đánh vào tay Đoàn Nguyệt, ra hiệu cho cô bớt nói lại.

Vừa đúng lúc phía cuối phòng học có tiếng truyền đến, giọng nói vô cùng chua ngoa:

"Yo. Là leo lên giường người ta sao? Thủ đoạn này mà cậu Hoàng Kỳ Lâm đứa con ngoài giá thú của nhà họ Hoàng đây cũng làm ra được. Thật hay cho một đại thần."

Cô gái đi trước Âu Thần - Hứa Tịnh bước lên miệng nở nụ cười châm biếm.

Cái kiểu cố tình kiếm cơ gây sự của đám người này Lâm Mặc không muốn để tâm. Càng nổi cáu thì chúng càng đắc ý. Còn Đoàn Nguyệt thì không thế, cô chướng mắt đám người này từ lâu lắm rồi.

"Hứa Tịnh. Cô kiểm soát lời nói của mình chút đi. Cô đừng nghĩ mình là loại đàn bà chuyên đi nịnh bợ đào tiền trai thì ai cũng như cô nhé."

Hứa Tịnh hai mắt như có lửa, bị chọc điên đến mức đỏ mặt, hung hăng đi tới xách cổ áo Đoàn Nguyệt đứng dậy. Đoàn Nguyệt chẳng bất ngờ, thản nhiên nhún vai.

"Này. Định động thủ tại đây luôn sao? Tôi nói sai à?". Cô nghiêng đầu nhìn tên Âu Thần đứng phía sau Hứa Tịnh. "Thì ra là lần này có cậu Âu chống lưng nên cũng ra mặt hẳn nhỉ? Mấy lần trước cô đâu có vậy."

"Thả cô ta ra, Tịnh". Âu Thần mặt không đổi sắc. Thả hai tay vào túi quần, tiếp tục theo dõi.

Hứa Tịnh dù tức giận nhưng cũng không thể làm gì, miễn cưỡng đẩy mạnh Đoàn Nguyệt ra. Coi như không nghe thấy gì mà cố gắng chỉnh lại trạng thái ổn định.

"Cậu ta giả vờ cao quý cái gì chứ. Thấy mình là con ngoài giá thú không được coi trọng liền nhanh chóng bò lên giường giám đốc Lưu đó. Nếu không thì sao có thể nhanh chóng như thế. Cái gì mà kết hôn thương mại, trong thương trường cậu ta có tiếng nói sao?"

Lâm Mặc chột dạ, nhất thời không thể phản bác gì, hai tay bấu chặt góc áo. Cậu cắn chặt môi cố kìm nén cảm xúc của mình. Trong lòng cậu ngầm thừa nhận hết thảy những lời Hứa Tình vừa nói. Những hành động này của cậu, Đoàn Nguyệt đều trông thấy hết. Cô không cam tâm để bạn mình chịu ức hiếp.

[Fanfic/LZMQ] Phi Vụ Ba Triệu TệWhere stories live. Discover now