Ốc đảo-Chương 6.1- Quá khứ đã cách xa

260 24 0
                                    


/ Quá khứ đã cách xa /

"Em ấy hẳn là... không còn thích tớ nữa"

"Dừng. Tớ không hỏi Chung Thần Lạc"- Hoàng Nhân Tuấn đẩy phần bánh brownie quay về trước mặt anh.

"Trả lời chính cậu là được"

Nhưng Lý Đế Nỗ vẫn một hai nói về hắn, còn tìm tòi trong album rồi đưa cho Hoàng Nhân Tuấn xem.

"Đây là em ấy trước đây, rất đáng yêu, đúng không?"

Ảnh chụp trong album là những tấm ảnh đã được scan, một số là được chụp trực tiếp trên ảnh cũ, lớp plastic mỏng ở ngoài còn phản quang lại, kỹ thuật chụp cũng không tốt hơn anh là mấy, thậm chí còn phản chiếu làm mờ đi khuôn mặt của Chung Thần Lạc.

Album có một cái tên riêng là "Thần Lạc", cùng với những bức ảnh lộn xộn khác khác nhau. Hoàng Nhân Tuấn nhìn kỹ những tấm ảnh, Chung Thần Lạc của hiện tại thật sự đã trưởng thành rất nhiều, ngay cả ảnh chụp năm mười tám tuổi cũng khác xa so với Chung Thần Lạc vừa mới bước qua, không chỉ là dáng người, mà còn là khí chất.

"Đáng yêu. Nhưng mà hãy trả lời câu hỏi của tớ đã"

"Tớ không biết"- Thật sự không biết.

_____________________________________

Chung Thần Lạc, người đến nhà họ Lý năm mười ba tuổi, chụp bức ảnh đầu tiên vào đêm giao thừa với chiếc áo len mới do bà nội đan và mỉm cười một cách hạnh phúc. Thần Lạc thích đeo bám anh, căn phòng trống đã được sửa sang dọn dẹp lại không muốn ở mà thà nằm trên sàn phòng của Lý Đế Nỗ.

Vào mùa đông, hai người luôn cùng nhau ngủ, mười ba mười bốn mười lăm tuổi cho đến khi Lý Đế Nỗ rời nhà đi học đại học thì mùa đông vẫn luôn ngủ cùng nhau, Chung Thần Lạc muốn sự ấm áp từ anh, còn anh muốn sự mềm mại của Chung Thần Lạc.

Kỳ thật mùa hè bọn họ cũng ngủ cùng nhau. Vào mùa hè, cửa hàng rau trộn cũng nhiều việc nên Chung Thần Lạc về nhà sớm hơn anh cũng không được bao lâu, vừa về sẽ tắm rửa rồi ngã ra giường nằm, Lý Đế Nỗ lắc lắc nhắc nhở bài tập hàng ngày còn chưa làm thì Chung Thần Lạc sẽ phớt lờ anh rồi quay người sang chỗ khác ngủ. Nếu may mắn thì sau khi làm bài tập xong còn có chỗ trống cho anh, còn xui xẻo thì người ngả ra sàn nằm chính là anh.

Chung Thần Lạc không thích mưa lắm, những đêm mưa to sẽ không ngủ được, chỉ mở mắt lắng nghe âm thanh mưa rơi gõ vào cửa sổ, Chung Thần Lạc nói rằng vì nhớ tới khoảng thời gian không vui khi còn ở cô nhi viện. Lý Đế Nỗ sẽ ôm chăn rồi ra khỏi giường xuống ngủ chung với Chung Thần Lạc, sẽ dùng tay bịt tai Chung Thần Lạc lại để chắn tiếng mưa ngoài cửa sổ kia.

'Ngủ đi. Không có việc gì cả. Anh ở bên cạnh em'- Chung Thần Lạc cũng sẽ bắt chước anh, đưa tay ra bịt tai anh lại.

'Gặp được anh thật tốt'

Cùng nhau đồng hành đã trở thành thói quen, những cơn mưa xối xả trong đêm hè là chuyện thường xảy ra, thậm chí đột nhiên có sấm sét cũng không phải chuyện lạ, nhất định phải bịt tai lại mới ngủ được. Chó mèo hoang sau này ít khi nán lại trước cửa nhà, ừ cũng tốt, ngày nào cũng cho chúng ăn nhưng lại cho ăn cũng vẫn không quen.

Jenle/Nole - Ốc ĐảoOnde histórias criam vida. Descubra agora