Chương 26: Cuộc hẹn

Bắt đầu từ đầu
                                    

Nam chỉ nắm lấy tay tôi vẫn không nói gì, tôi cũng từ từ kể tiếp những giấc mơ sau đó.

"Tao không thấy một chút âm khí nào trên người mày cả. Mày có nói mày và cô ấy xuất phát từ một linh hồn nên có thể là báo mộng không?"-Nam.

"Mày còn hỏi tao? rõ ràng là tao đang nhờ mày tìm ra vấn đề mà".

"Nói chứ thật ra thực lực của tao không cao, xem xét tình hình của mày thì tao không thấy mày có gì bất thường ngoại trừ dương khí hơi yếu. Ông tao là một người hành nghề lâu năm, có lẽ tao nên về hỏi thử, nếu mày muốn thì tao có thể sẽ dẫn mày đến chỗ ông tao"-Nam.

Có lẽ tôi quá nhạy cảm rồi chăng? Nam nói là không có vấn đề gì rồi kia mà. Liệu có nên đi không? tôi có chút phân vân, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm ban trưa lại không khỏi bất an. Thôi thì cứ kiểm tra xem sao đã.

"Được, vậy làm phiền mày rồi".

"Không phiền, vậy thứ bảy tuần này nhé?"-Nam.

"Được".

Nói xong Nam cũng đi về. 

Sắp bốn rưỡi rồi, cũng sắp đến lúc tôi đi học kèm. 

Tôi học kèm toán, người tôi đang theo học là thầy Phương, thầy là một người cọc cằng, khó tính, miệng lúc nào cũng rầy la nên ít có học sinh nào có hảo cảm với thầy lắm. Nói thật thì tôi cũng có chút... không mến thầy lắm. Nói vậy thì thật không lễ phép nhưng biết sao bây giờ, ai bảo thầy cứ la tôi suốt.

Nhưng thầy là một người thầy giỏi, có tâm với nghề. Do tiếp xúc với thầy nhiều nên cũng thấy được lúc thầy cười nên dần rồi cũng không thấy thầy đáng sợ lắm.

Tôi đi vào nhà thầy, đến phòng mà thầy dạy học.

Mới đi qua dãy hành lang đã nghe tiếng kinh văng vẳng bên tai, âm thanh rè rè mang tiếng chiêng mõ hẳn là thoát ra từ chiếc radio nhỏ đằng sau bàn thờ.  Vợ thầy mới mất cách đây không lâu, nên trên bàn thờ nhan khói hương quả vẫn còn đầy ắp. 

Vẫn chưa đến giờ dạy nên mới có lác đác vài người đến. 

Tôi ngồi ở bàn đầu, vừa ngồi xuống thì đứa ngồi bàn sau đã khều khều vào lưng tôi.

"Ê Quân, mày với Nam có gì mờ ám không vậy?"-Đạt.

"Mày nói cái đ*o gì vậy? mờ ám là mờ ám gì?".

"Tại hồi sáng tao thấy nó bế mày chạy đi, mà còn bế kiểu công chúa nữa chứ, tao đang tính hỏi chuyện gì thì nó chạy vụt qua tao luôn. Nhìn mặt nó lo lắng vãi ra, cứ như sợ mất cái gì vậy á" -Đạt.

"Tại hồi sáng tự nhiên tao ngất nên nó bế tao chạy đến phòng y tế thôi chứ có gì đâu, mày cứ suy diễn tào lao cái gì đâu không. Bớt đọc truyện lại đi".

"Biết rồi, hỏi thử thôi chứ có làm gì đâu mà căng, vậy giờ mày hết mệt chưa?" Đạt bĩu môi lầm bầm tỏ vẻ chán ghét nhưng vẫn hỏi thăm tôi.

"Hết mệt rồi nên tao mới ngồi đây đó ba".

"Ủa mà sao nay mày điệu vậy,  đeo vòng ngọc đồ" -Đạt.

"Ê, cho tao xem thử với" Đạt khều khều cánh tay tôi rồi nài nỉ. 

Tôi đưa tay lên cho nó xem, nó thích thú rõ ra mặt.

 "Ê, nhưng tao thấy mày đeo thì đẹp đấy nhưng mà cảm thấy cứ không hợp lí lắm"-Dạt.

"Đây rõ ràng là vòng của con gái mà, mà chưa kể con gái thời nay có mấy ai chịu đeo kiểu vòng này đâu. Sao mày lại chịu đeo vậy, trong khi mày còn là con trai"-Đạt.

"Thì do cụ tao cho nên tao đeo thôi, tự nhiên đeo vào rồi lại tháo không được".

"Mày thử dùng xà phòng chưa?"-Đạt.

"rồi, nhưng vẫn không ra".

"Hay để tao đập nó ra giúp mày cho" Đạt cười cười chọc ghẹo.

"Phắn đi!" tôi giơ tay lên dọa đánh nó. Thằng này cà chớn nên cứ ngồi cười hề hề.

2/8/2022




DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ