Chương 16: Khách đến thăm

539 96 8
                                    

Lâm Mãn Chương quen biết nhiều người.

Anh ta lập tức liên hệ một trại cái giống dùm Lục Áo, đối phương hằng năm đều gây giống cá mú nghệ.

Nhưng mà hiện tại không có hàng sẵn, phải lên đơn đặt hàng, số lượng tối thiểu 200, dưới 500 con thì giá 7 tệ/ 1 con, 1 tháng sau mới giao hàng.

Lục Áo lần đầu tiên biết cá giống cũng phải đặt làm, nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.

Lâm Mãn Chương hỗ trợ bước đầu liên lạc xong, sau đó đưa cho Lục Áo wechat, để tiện sau này họ tiếp tục ký hợp đồng.

Lâm Mãn Chương:"Trại cá giống này uy tín với kỹ thuật đều khá tốt, mấy người bạn mà tôi quen biết đều đặt hàng ở chỗ anh ta."

Lục Áo kết bạn xong, gật đầu nói:" Cảm ơn anh Chương."

"Cảm ơn cái gì, chuyện cậu làm là vì lợi ích chung." Lâm Mãn Chương có chút đành chịu lại có chút khâm phục," Trong mấy người mà tôi quen, cũng chỉ có cậu mới bằng lòng quăng tiền vào biển."

"Tôi kiếm được nhiều tiền, chút tiền này không đáng là bao."

"Cái này không thể nói vậy được, kiếm có nhiều hơn đi nữa cũng là tiền mồ hôi xương máu." Lâm Mãn Chương nhẹ nhàng đẩy vai cậu, "Cậu về trước nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa còn phải đi bán cua bùn."

"Vậy tôi về trước, lát nữa gặp."

Lục Áo đáp xong, bỏ cua bùn và cua gạch ở nhà Lâm Mãn Chương, về nhà trước. Cậu không cảm thấy mệt, cậu chỉ là chưa ăn no, phải về nhà ăn thêm một cử.

Cậu ăn không no không phải vì cơm nhà Lâm Mãn Chương làm không đủ, mà do sức ăn của cậu quá lớn, không tiện ăn thả ga.

Về tới nhà, Lục Áo làm đơn giản vài món như cá chiên giòn, thịt xào, cà tím trộn, canh cá tảo tía, còn có một nồi cơm trắng.

Ba món một canh, sau khi ăn xong Lục Áo thỏa mãn cười, trở về phòng ngủ trưa.

Thời tiết rất nóng, nhưng nhà cậu lại rất mát, mở quạt máy là được rồi.

Gió mát hiu hiu, rất nhanh cậu đã rơi vào giấc ngủ, còn nằm mơ nữa.

Trong mơ, câu bay trên bầu trời của Tống Châu cổ đại, vòng qua vòng lại mảnh đất này, nhìn thấy con dân Tống Châu ngày lễ ngày tết đều hiến tế cho thần đất và thần nông, sau này thần chậm rãi có khuôn mặt của Tống Châu, có được sinh mệnh, cuối cùng là ra khỏi thần đàn.

"Tích tích tích —" một tiếng kêu dồn dập bén nhọn vang lên, mạnh mẽ đem Lục Áo từ thân phận là người đứng xem kéo trở về hiện thực, cậu mở mắt ra, trong đôi mắt có một màu xanh đen chợt lóe qua, rất nhanh biến mất không thấy.

Lục Áo xoa nhẹ thái dương, bấm tắt cái chuông đang reo, ngồi xếp bằng trên giường, thở dài một hơi, nghĩ mãi không hiểu vì sao mình lại mơ thấy giấc mơ như vậy.

Nội dung trong mơ không biết có liên hệ gì với Tống Châu, hay là một giấc mơ ngắn hoang đường.

Cậu rửa mặt xong thì đi nhà Lâm Mãn Chương.

Sau khi trọng sinh thành Long Vương tôi dựa vào hải sản làm giàuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ