Chương 59 : Cách biệt

915 55 0
                                    

Lạc Kiêu dẫn theo ba nghìn kỵ binh tiến vào biên cảnh Thú Châu, là Trương Tín đích thân dẫn binh ra khỏi thành nghênh đón. Lạc Kiêu ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy Trương Tín liền ghìm chặt dây cương, trở mình xuống ngựa, chắp tay liền nói: “Tướng quân vất vả, lần này Thánh thượng có lệnh, phái ba vạn tướng sĩ đến trợ giúp, chúng ta tạm thời đi trước, các tướng sĩ còn lại đang trên đường áp tải lương thực, ít ngày nữa sẽ đến Thú Châu.”

Trương Tín cười to: “Như thế rất tốt.” Hướng về hai bên trái phải phân phó một tiếng, trước sắp xếp chỗ ở cho các tướng sĩ Lạc Kiêu dẫn đến, sau đó tiến lên, đánh giá người thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới, đưa tay vỗ vỗ vai hắn: “Hảo tiểu tử, có mấy ngày không thấy, ngược lại đã trưởng thành, có thể ra chiến trường.”

Trương Tín người này đã từng là phó tướng dưới trướng của Bình Tân Hầu, anh dũng thiện chiến, chiến công hiển hách, là nhân vật được Bình Tân Hầu một tay đề bạt, cùng Bình Tân Hầu phủ không thể nói là không thân cận.

Lạc Kiêu cười cười, nói: “Chẳng qua là mới vào chiến trường, sợ là kinh nghiệm chưa đủ, còn cần Trương tướng quân chỉ giáo.” Dắt ngựa theo Trương Tín vào quân doanh: “Chỉ là không biết biêncảnh lần này, rốt cuộc là tình huống như thế nào?”

Trương Tín sai một hạ sĩ dẫn ngựa của Lạc Kiêu đến chuồng ngựa, sau đó nói với Lạc Kiêu: “Theo ta đi vào, ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.”

“Lần này dâng thư, mặc dù chính là Man tộc quấy nhiễu biên cảnh, nhưng trên thực tế vấn đề rồi lại không chỉ có vậy.” Trương Tín lấy ra một cuộn giấy da dê, phía trên là bản vẽ trạng thái địa hình chung quanh, “Thú Châu tại quan nội* Thu Địch, qua quan ải Thu Địch chính là một bãi chăn bằng phẳngrộng lớn, mà Man tộc liền hoạt động ở đây.”

(*关内 vùng đất bên trong quan ải (cửa ải biên giới giữa hai nước)

“Quan ải Thu Địch thiếu khuyết rãnh trời*, dễ công khó thủ, con dân ở tại biên giới Thú Châu này liêntiếp gặp phải cướp đoạt.” Trương Tín nắm chặt hai tay, nặng nề nện xuống bàn, phát ra tiếng vangthật lớn, “Đại Càn đã hối thúc thuế má liên tục ba lượt, Thú Châu đã sớm không có khả năng cung cấp,rất nhiều dân chúng xuôi Nam lánh nạn, một bộ phận nam nhân thân thể khỏe mạnh tức thì biếnthành giặc cỏ, hợp tác với Thái thú cùng Huyện lệnh nơi này, ngược lại dân chúng Thú Châu bị bóc lộtngày càng thậm tệ —— “.”

(*Nguyên văn 天堑 thiên tiệm: lạch sâu ngăn cách giao thông do thiên nhiên tạo thành, tưởng tượng hai bên là dãy núi giữa là một con đường ak^^)

Hít một hơi thật sâu, nói: “Bản thân Thú Châu khó có thể cung cấp lương thảo, nhiều áp lực bức bách đến độ sĩ khí không gượng dậy nổi… cường đạo cùng lắm chỉ hơn vạn người, bên ta bốn vạn binh lựcrồi lại không thể diệt được, thật sự là… thẹn với Thánh thượng, thẹn với Đại Càn.”

Tiểu Hầu GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ