Chương 50 :

904 53 0
                                    

Trong lúc nói chuyện, Mặc Liễu cùng Mặc Lan một người bưng chậu đồng, một người bưng bátthuốc đi đến, nhìn thấy Lạc Kiêu, vốn là sững sờ một chút, nhưng sau đó lập tức cười dịu dànghô một tiếng: “Thế tử.”

Mặc Liễu đặt chậu đồng đựng nước rửa mặt sang một bên, quay mặt nhìn hắn liền cười nói: “Lúc nãy nô tỳ và Mặc Lan vẫn còn đau đầu a, hôm nay Thế tử không ở đây, thuốc này của Điện hạ phải xử lý như thế nào.” Nói xong, nhìn về phía bát thuốc tản ra mùi quỷ dị trong tay Mặc Lan, khuôn mặt lộ vẻ trêu chọc.

Lạc Kiêu cũng theo ánh mắt Mặc Liễu nhìn qua, bên môi không tự chủ hiện ra nụ cười, nhận bát thuốctừ tay Mặc Lan, liền đi tới bên cạnh Văn Nhân Cửu.

“Điện hạ hôm nay có phải đút không?” Lạc Kiêu đứng bên giường, hạ mắt nhìn y, đùa giỡn nói.

Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nhìn hắn, không lên tiếng, chỉ trực tiếp nhận bát thuốc, sau đó mặt mũi không chút biểu lộ một hơi uống vào.

Thuốc còn ấm, lại không phỏng miệng, nhưng bởi vì bỏ thêm máu mà mùi vị tanh đắng ngược lại càng trở nên rõ ràng. Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh, còn có đầu lông mày nhíu cực nhẹ kia, nhịn không được cảm thấy buồn cười, cầm mứt quả trên bàn đưa tới: “Điện hạ hà tất miễn cưỡng chính mình?”

Văn Nhân Cửu không thèm nhìn hắn, đưa bát thuốc cho Mặc Lan bên cạnh, thản nhiên hỏi: “Thuốc này… chỉ còn một lần này?”

Lời nói không đầu không đuôi, nhưng mấy người trong phòng đều hiểu.

Lạc Kiêu đứng bên cạnh Văn Nhân Cửu, nghĩ đến mảnh thư rơi vào trong tay hắn kia, khẽ cười nói: “Nàng sẽ còn trở lại.”

Văn Nhân Cửu nhẹ gật đầu, để cho Mặc Liễu xoa bóp tay chân cho y, rũ mắt hỏi: “Ngươi cho rằng chuyện hành thích hôm nay rốt cuộc là như thế nào?”

Lạc Kiêu ngồi xuống một bên, hỏi: “Nghe nói hành thích chính là một vị Thanh y ở bên trong gánh hát mà Hiền phi cùng Hoàng hậu mời tới?”

“Ừm.” Văn Nhân Cửu đáp, đưa mắt nhìn thoáng qua Mặc Liễu, sau đó nhàn nhạt nói: “Chỉ có điềutuy rằng phụ hoàng kinh sợ, nhưng may mắn Phúc công công cứu giá kịp thời, cũng không cóthương tổn gì.”

“Nhưng mà —— Hoàng thượng cư nhiên lông tóc vô thương?” Lạc Kiêu nghe xong Văn Nhân Cửu nói, cảm giác mơ hồ trong lòng ngược lại bắt đầu rõ nét, trầm tư một lúc, lên tiếng hỏi.“Điện hạ người thật sự tin, thích khách có thể vượt qua canh giữ trùng điệp của Hoàng cung đến được bên cạnh Hoàng thượng, sẽ bởi vì Phúc công công kiềm hãm, mà dễ dàng buông tha cho cơ hội ám sát tuyệt hảo như vậy sao?”

Văn Nhân Cửu nhướng mày, như có như không cười nhẹ một tiếng: “Thế tử nói như vậy, dường như đã biết được cái gì nha?”

Tiểu Hầu GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ