40.

1.7K 202 28
                                    

Một ngày lành,
trời trong xanh
kí ức mong manh
ùa về bên cạnh...

Tự nhiên một ngày nọ, đàn anh, chủ biên, và tôi tình cờ gặp nhau ở công viên sau trường.

Cuộc gặp này có chút buồn cười.

Chúng tôi không phải người xa lạ, không phải những kẻ cả trăm năm xa nhau. Chúng tôi là những người thân thuộc nhất, nhưng cái nhìn ngạc nhiên khi bắt gặp nhau lại để lại trong tôi, trong chúng tôi vài cảm xúc kì lạ. Kì lạ đến độ tôi không thể hình dung được nó như thế nào.

Cái mà tôi có thể rõ nhất là, tôi nhớ hai anh em nhà ấy đến... phát ghét!

Chúng tôi lê lết ở sân bóng sau trường, người nằm kẻ ngồi đứa đứng không ai nói gì. Kiểu như đã thân thuộc đến mức không cần nói cũng hiểu ai trong chúng tôi đang như thế nào, đang như làm sao.

Tôi ngưng nghịch vài cọng cỏ, liếc nhìn sanh đàn anh. Anh ấy ốm đi hơn hồi cấp 3, nhưng vẫn đẹp trai, vẫn hiền, vẫn trầm lặng ổn định, vẫn toát ra khí chất lịch lãm, trưởng thành.

Tôi lại đưa mắt sang nhìn chủ biên, cậu ấy nghịch bóng. Cái người có dáng cao nghều gầy nhom ấy thay đổi khá nhiều rồi từ khi có bạn gái. Mặt cậu ấy bớt vẻ khó tính đi hẳn, lại còn...

- Nhìn cái gì? Vẫn đẹp trai phong độ ra đây này.

Tôi: "..."

Thôi bỏ đi, chủ biên ngoài việc thay đổi tình trạng mối quan hệ thì không có gì thay đổi nữa cả. Do cảm xúc kì lạ mà tôi nghĩ nhiều thôi.

- Sao em ra đây? Trời vẫn còn lạnh này. - Đàn anh bật người dậy khỏi thảm cỏ, nhìn tôi hỏi, còn cười hiền.

- À...

Khi ấy bỗng dưng chẳng biết nói gì nữa, vì căn bản là tôi không biết tại sao mình có mặt ở sau trường.

- Anh biết rồi. - Đàn anh vỗ vỗ vai tôi, chầm chậm lên tiếng.

Tôi cũng biết anh ấy biết tại sao trong tôi.

- Anh không hỏi em à? - Chủ biên ngưng tâng bóng, ngồi đối diện tôi và đàn anh, mặt nhăn nhó hỏi.

Vẻ so đo nhảm nhí này chẳng thay đổi.

- Anh cũng biết tại sao. - Đàn anh bảo.

- Không đùa đâu nhưng em ghét kiểu như này ghê luôn ấy. Cũng là gặp nhau, cũng là người của nhau, cũng là nơi cũ của nhau mà sao cứ kì kì. - Chủ biên nhăn nhó nhìn tôi và đàn anh nói.

- Tại sao khi đạt đến mức độ thấu hiểu chỉ qua cái nhìn thì lại trở nên nhạt nhẽo hơn? - Chủ biên lại nói.

- Bởi vì lớn rồi, ai cũng có chuyện của riêng ai cả, bản thân em có chuyện thì bản thân 2 người cũng không dễ dàng. - Tôi lên tiếng.

- Vớ vẩn! - Chủ biên nhăn mặt, đá vào chân tôi một cái rõ đau, quát.

- Điên hả?! - Tôi cáu kỉnh.

- Nghĩ gì thế? - Đàn anh hỏi.

- Em cảm thấy như thế. - Tôi nói.

Đàn anh chống tay ra sau, ngẩng đầu nhìn lên trời, trời xanh ngắt.

- Anh đang rất bế tắc, nhiều chuyện lắm. Học hành, tình cảm, công việc, áp lực...

- Em đang nản, không thấy tương lai kiểu gì hết. - Chủ biên nằm dài ra bãi cỏ, hai tay gối đầu, không rõ cậu ấy có nhìn trời xanh thăm thẳm kia không nữa.

- Em.... - Tôi ôm đầu gối, nhìn về khoảng trời rộng bạt ngàn như cuộc đời không trôi về đâu của mình.

- Bạn thì thôi đi, bạn hết thuốc chữa rồi. - Chủ biên ngắt lời tôi.

Chúng tôi đều lớn, đều ở khoảng thời gian vô định, đều thấy mệt mỏi rồi tìm về cái chốn ngày ấy vô tư lự để tự an tĩnh bản thân.

- Thấy sống khó lắm. - Tôi nói.

- Cực kì luôn. Nghĩ bạn gái đang như thế nào như kiểu học toán cao cấp. - Chủ biên tiếp.

Đàn anh: "..."

Tôi: "..."

- Thật mà!

- Mặc kệ nó đi. - Đàn anh nhìn tôi lắc đầu.

Ừ, cho dù có bao lâu đi nữa thì "bệnh" của chủ biên vẫn như thế thôi. Có khi lại nặng hơn.

- Bạn không tính có người yêu à? - Chủ biên hỏi.

Tôi chỉ lắc đầu.

Không phải là không tính có, mà là không tìm thấy người thích hợp.

- Mà nghĩ thôi đi, thấy thương ai đến với bạn lắm. - Chủ biên làm vẻ rùng mình, chêm thêm một câu.

- Bạn biến đi!

Cứ như thế, tôi và chủ biên lại lời qua tiếng lại, đàn anh chỉ ngồi cạnh nhìn chúng tôi cáu xé cười cười.

Cảnh này hệt như những năm cấp III xinh đẹp.

- Anh cũng muốn trở lại những ngày xưa. Nhưng những gì đã qua không thể trở lại được, tương lai vẫn cứ đến, anh hay hai đứa đều phải tiếp tục dù như thế nào. Còn ngày xưa... nếu mệt mỏi quá, về đây để được như ngày xưa thôi.

Ý là, vẫn phải chấp nhận lớn, chấp nhận đối đầu với nhiều khó khăn, vất vả thế nào cũng không được bỏ cuộc. Nhưng khi thấy sợ hãi quá thì về nơi bình yên nhất để được vỗ về lại.

Chúng tôi đều thế.

Chúng tôi đều trở về nơi ngày xưa nung nấu những nhiệt huyết tuổi trẻ để tiếp tục hành trình của tuổi trẻ.

GỬI XUÂN VÀO TRỜI XANHWhere stories live. Discover now