29.

2K 259 20
                                    




Tôi nghĩ ai cũng sẽ trải qua một lần khủng hoảng cực độ về mặt tinh thần. Bản thân tôi ở tuổi chập chớm mười bảy cũng đã từng. Khi đủ mạnh mẽ ném cái đáng sợ ấy ra sau lưng, tự tin bước từng bước lạ lẫm vào cuộc sống một lần nữa, tôi vẫn không chắc lắm cái điều đáng sợ ấy có đến với mình một lần nữa hay không. Và sự thật, nó đến một lần nữa. Nhưng nó không xảy ra trên tôi mà xảy ra trên đàn anh.

Đàn anh. Nhắc đến anh ấy chỉ có sự dịu dàng, ủng hộ, tâm lý, chững chạc, nhẹ nhàng. Tôi quá quen rồi với hình ảnh anh ấy như thế, nên khi anh ấy xảy ra chuyện, kẻ đứng ngoài như tôi lại như tụt xuống tận nơi tầng hầm không ánh sáng và chút ấm áp.

Chuyện của đàn anh qua rồi, cũng không nên nhắc đến. Tôi chỉ nhớ lúc mình đến thăm đàn anh, anh ấy yên tĩnh đến lạ, tay anh ấy cầm con lật đật, mặt hướng ra ngoài cửa sổ ngắm nắng dần tắt. Thường ngày anh ấy cũng tĩnh lặng, tôi quen rồi, nhưng hôm ấy hình ảnh đó khiến tôi ám ảnh và sợ. Tôi không dám bước vào phòng, tôi chỉ đứng ngoài cửa, dường như là hơn một tiếng cho đến khi chủ biên thấy mới cùng tôi vào.

- Xin lỗi em nhé! - Nghe tiếng động, đàn anh quay mặt nhìn lại, thấy tôi, anh ấy đã nói câu xin lỗi đầu tiên.

Tại sao? Tại vì người hướng tôi đến một tương lai tươi sáng, một tương lai chắn chắc sẽ tươi đẹp hơn là anh ấy. Chính anh ấy kéo tôi ra khỏi chốn tăm tối trong tâm hồn rồi, chính anh ấy đã cùng tôi từng hứa hẹn đủ thứ cho một cuộc sống tốt đẹp, và bây giờ cũng chính anh ấy không thoát ra được. Thế nên anh ấy xin lỗi.

Phải rổi. Hẳn là phải xin lỗi.

- Em đến lâu chưa? - Đó là câu tiếp theo của anh.

- Em mới...

- Bản đến từ lúc 5h30, giờ là 6h38 rồi. Đứng cả buổi ngoài cửa phòng cả tiếng, chắc tại anh đẹp trai? - Tôi chưa nói hết câu chủ biên đã chen vào, phát ngôn khá là chân thật.

Tôi lườm cậu ấy một cái, giờ mà còn tâm trạng đùa nhỉ?

- Anh tưởng em quen với vẻ đẹp của anh rồi. - Đàn anh cười rất hiền nói.

Tôi: "..."

Được thôi, gen trội của anh em nhà này là tự hường bản thân. Tôi quen mà.

- Ra ngoài đi. - Khi không khí trong phòng thoải mái hơn một tí, đàn anh nhìn chủ biên, đuổi thẳng.

- Ai? - Chủ biên hỏi lại.

- Em. - Đàn anh chỉ thẳng vào chủ biên.

- Tại sao?

- Không thích.

Chủ biên: "..."

Và sau đó, chủ biên ra ngoài, còn đóng cửa phòng một cách như hờn cả Thế Giới.

Chủ biên đi, căn phòng lại trầm xuống. Tôi ngồi bệt xuống nền, tựa lưng vào tường, mắt hơi ngước nhìn đàn anh, nhưng tôi chỉ nhìn đến bàn tay của anh ấy.

- Em có cần chăn không? Phòng anh hơi lạnh.

Lúc ấy tuyết mới tan, trời rất lạnh, phòng anh ấy lạnh thật, nhưng tôi cảm thấy lòng mình còn lạnh hơn thế nữa.

GỬI XUÂN VÀO TRỜI XANHWhere stories live. Discover now