HỈ (1)

496 38 0
                                    

Một tiếng nổ lớn làm hai con người kia hoảng loạn.

Ai lại chơi ác ý như thế?

Khi nghe tiếng nổ Thùy Trang chỉ biết nhắm mắt sợ hãi còn Diệp Lâm Anh thì theo bản năng thích tỏ ra anh hùng, phút chốc đã dùng thân che cho nàng.

Âm thanh vụ nổ kéo dài không lâu, cảm giác tựa hồ vừa mới ngang qua rồi vụt tắt.

Không cảm thấy đau đớn hay chói tai, Diệp Lâm Anh cùng nàng đồng loạt nhíu đôi mày cố nhìn ra.

Ôi trời ơi, là Lan Ngọc đang bắn pháo giấy chào mừng hai người họ.

Ủa nhưng mà....

Diệp Lâm Anh tức giận, vội buông nàng ra, cúi xuống nhặt đống giấy rơi rớt mà ném lại vào chủ nhân của nó - Lan Ngọc.

"Này Lan Ngọc! Mắc mớ gì cô phải chào mừng chúng tôi khi tôi đến đồn cảnh sát. Không lẽ cô muốn hai tôi mãi mãi ở đồn hay sao?"

Lan Ngọc hiểu ý, cười ha hả, sau đấy rồi cũng giải thích rõ ràng:

"Này này, vụ án của Đức đã giải quyết ổn thỏa rồi, tôi chỉ mượn cớ mời hai người đến đây đề bày trò thôi!"

"Cô hay lắm! Thế cô trò của cô bày ra là màn bắn pháo giấy này à?"

"Không không không! Nhìn trong kia kìa! Thấy gì không?"

Lan Ngọc bảo Diệp Lâm Anh nhìn vào hướng mấy chị cảnh sát, sau đấy còn nháy nháy mắt. Chuyện như vậy làm Diệp Lâm Anh thật sự nghi ngờ cái ả Lan Ngọc này:

"Ủa rồi cô thích chị nào trong đó à?"

"Ngu!" - Quá chớn Lan Ngọc tát mạnh vào vai Diệp Lâm Anh khiến cô đứng hình mất 5s.

"Cô ngu quá à! Mấy chị này ngoài việc làm cảnh sát ra còn rành ba cái chuyện cưới sinh, mới năm trước bà thanh tra trưởng cùng cô thiếu úy cưới nhau đấy, cô có đi dự mà quên sao?"

Xoa xoa một bên vai bị tát, mặt cũng ngơ ra cố nhớ, Diệp Lâm Anh không biết rằng ngay lúc này Thùy Trang đã vội vã chạy đến bên cô thanh tra trưởng.

Nàng lễ phép chào mọi người, hai tay e thẹn nắm chặt vào nhau, nàng cứ nhìn vào cô thanh tra trưởng mà chả biết nói gì.Một cô cảnh sát vui tính tiến đến tra hỏi:

"Này cô kia, chúng tôi đang suy nghĩ điều tra vài vụ án, cô vào đây phá công việc của tôi à?"

"Không ạ! Tôi đến đấy để gặp chị thanh tra trưởng."

Diệp Lâm Anh sau một hồi suy nghĩ căng não đã nhớ ra, quả thật là cô có đi. Định nắm tay Thùy Trang qua hỏi thì tay hụt một nhịp.

Thì đúng rồi nàng đi trước rồi mà~

Cô nhìn xuôi ngược chả thấy nàng đâu, cho đến khi thấy bóng Lan Ngọc vẫy vẫy tay kêu vào đồn.

Hơi bị nhục vì đứng như con điên đứng suy nghĩ giữa cái sân trống.Cô vừa đi vừa đỏ mặt, cổ họng giả bộ ho khan để tránh ánh mắt mọi người.

Cô thanh tra kia vẫn không đoái hoài gì Thùy Trang, nhưng khi thấy Diệp Lâm Anh mắt lại sáng rỡ.

"Diệp Lâm Anh sao? Sao dạo này cháu lớn thế?"

ĐOẠT SẮC[DIỆP LÂM ANH-TRANG PHÁP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ