HỒI

569 56 0
                                    

Nhắm mắt, nàng cắn răng chờ đến lúc chiếc xe đâm thẳng vào mình. Được thôi, dù gì lúc trước nàng cũng muốn tự sát mà, sự kết thúc của nàng sẽ kéo Đức trở lại với Diệp Lâm Anh, Phu nhân sẽ không con gắt gỏng, gia đình họ lại hạnh phúc.

Mưa vẫn rơi, nàng tưởng rằng mình đã sang thế giới mới, nhưng không, nàng không bị gì cả, không một vết trầy, không một vết thương. Sao chứ?

Chiếc xe đột ngột dừng lại, bên trong xe một người đàn ông cao to với bộ vest đen bước ra. Tay anh cầm một cây dù đen, bung dù ra, anh vội vã chạy đến che mưa cho nàng.

Nàng từ từ mở mắt, gương mặt thoáng một nụ cười rồi chợt tắt, môi hơi tái, nàng cố tỏ ra vui vẻ:

"Đức!"

"Đúng rồi, anh đây, em làm gì mà đi lang thang buổi đêm thế? Vào xe anh mau! Xem chừng cảm lạnh đấy!" - Anh đỡ nàng dậy, đưa nàng vào trong xe, bật sưởi ấm để nàng không bị cảm do lạnh, anh đang cố khiến nàng thoải mái nhất.

Thùy Trang ngồi thẩn thờ, nàng thầm nghĩ gì thế? Hay là chuyện vì sao sao anh ta lại trở về sớm? Cả phu nhân nữa, không xong rồi. Không còn điểm dừng, chuyện Diệp Lâm Anh và nàng chắc hẳn sẽ không còn điểm dừng.

Diệp Lâm Anh chạy theo nàng, đến ngã tư đường thì chợt khựng lại vì thấy bóng dáng nàng được dìu vào xe. "Là xe Đức!" nét mặt như tắt hẳn nụ cười, càng thêm nhiều lo lắng! Gì đây? Hai người vừa mới có được hạnh phúc thì anh ta và mẹ cô lại xuất hiện. Sau họ lựađúng thời điểm thế????

Cô đứng chờ đến khi chiếc xe kia khuất bóng hẳn Diệp Lâm Anh mới dám bắt taxi về nhà.

[...]

Nhưng Đức và nàng không về nhà như cô nghĩ, họ trú tạm một đêm tại khách sạn.

Anh hiểu rõ sự việc, anh biết rằng mẹ vợ của mình rất hung dữ, bà rất ghét loại đàn bà chen ngang hạnh phúc người khác. Vì sao ư? Vì bà cũng đã từng như nàng!

Chiều thu Hà Nội 23 năm trước....

Phu nhân nhà Diệp đứng trước nấm mộ trắng, miệng cười nhạt nhẽo, khóe mắt phiếm hồng. Từng giọt ngọc rơi đều trên nấm mộ, nhành hoa nhài tan thươngđược bà thận trọng, đem hết lòng tôn kính đặt lên phần mộ.

Nghẹn ngào nơi cổ, bà cất từng tiếng nấc thương xót:

"Tôi xin lỗi em, vì tôi mà gia đình em ly tán, vì tôi mà con gái em phải mất mẹ lẫn cha, xin lỗi em rất nhiều!"

Lúc đấy bà là Linh chỉ mới là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, bà đem lòng yêu một người, một người đã có gia đình.

Cả hai yêu thương nhau lắm, bà thường xuyên báo với cha có việc để trốn gặp người phụ nữ đó, nhưng cho đến một ngày cả hai bị phát hiện, nguyên nhân là vì bà làm chuyện quá phận với người phụ nữ họ Nguyễn đó.

Cũng vì bà, vì bà mà gia đình ấy tan vỡ, chồng người ta giết vợ rồi tự tử. Đau thương chồng chất đau thương. Cô con gái chưa đầy 2 tuổi của họ cũng phải đem vào cô nhi viện để nương náu, hiện tại bà không biết cô bé ấy như thế nào rồi.

Bà lui về sống ẩn mình trong cung điện lộng lẫy, con nhà giàu mà... Không cần làm mà vẫn có tiền dùng.

Suốt ngày bà chỉ nhớ đến người đó, bà không ăn, không uống đến cả ra khỏi phòng cũng không thèm bước. Cuộc sống vô vị....

ĐOẠT SẮC[DIỆP LÂM ANH-TRANG PHÁP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ