LẶNG

695 75 3
                                    

Cô khẽ mỉm cười, cúi xuống nhặt thức ăn lên đi thẳng ra bệnh viện.

"Hà~" Hơi thở chán nản cô thẳng tay vứt thẳng đống thức ăn vào thùng rác, thôi thì người ta cũng đâu cần ăn đồ mình đem đến......

[...]

Xe cô lao nhanh trên dòng đường tấp nập, tất cả tiếng nói, tiếng cười đùa của cặp tình nhân bên đường cũng làm cô ganh tị mà lái xe nhanh hơn, cô không muốn chứng kiến nó thêm giây phút nào nữa. Tốt nhất là quên đi chuyện ở bệnh viện lúc nãy...

"Sao mình phải sợ? Mình có đủ tư cách để sợ chuyện bọn họ sao?"

Thì đúng rồi "vì sao cô phải sợ?" cô sợ cái gì chứ? Cô bây giờ là người thứ ba trong chuyện tình cảm giữa Lan Ngọc và nàng. Diệp Lâm Anh hiện tại không có tiếngnói, bổn phận của cô là lẳng lặng mà suy ngẫm, lẳng lặng để xem chuyện tình cảm đi quá giới hạn này..... sẽ đi đến đâu.

Càng nghĩ cô càng bơ phờ mà mụ mẫm vào nó....

Rồi một ngày nào đó: Đức, Lan Ngọc sẽ biết hết tất cả, cô tưởng rằng là nàng sẽ chịu hậu quả. Nhưng không, mọi sự tổn thương trong chuyện tình này đã vẫy gọi cái tên Diệp Lâm Anh.

Yêu nàng là thật lòng đấy, u mê cái ả yêu nghiệt Thùy Trang là thật đấy, định bất chấp bỏ chồng đi theo "vợ" đẹp đấy, định cho cả xã hội này biết thật luôn đấy, thì....đùng một phát Lan Ngọc xuất hiện, cô ta cướp nàng mất rồi, không tìm thấy đường để cô có thể dành được nàng."Tình cảm người ta mặn nồng bao năm, mình nhảy vào là mình sai! Tỉnh lại đi Diệp Lâm Anh!" - Lẩm bẩm trong chiếc xe nhuốm mùi tội lỗi, cô như kẻ không hồn.

Lúc này, mọi thứ xoay quanh đầu Lisa chỉ có ba chữ "hận bản thân".

[...]

Một góc nào đó trong bệnh viện, nàng vẫn canh cánh nỗi lo, đã khuya như thế sao Diệp Lâm Anh không đến thăm nàng? Giận nàng chăng?

Ừ thì là cô đang giận, nhưng không hề giận nàng....

Co ro trong chiếc chăn ấm, nàng nhớ lại kỉ niệm giữa cả hai thời còn ghét nhau như chó với mèo.

"Thùy Trang! Giặt tất cho tôi chưa?"

"Thùy Trang! Nấu nướng gì chưa?"

"Thùy Trang! Quét xong cái sân chưa?"

"Thùy Trang! Chậu hoa nhài cô đã tưới nước chưa?"

Kí ức của nàng về Diệp Lâm Anh thật thú vị, toàn những lần cô sai biểu nàng lo việc. Quả là lúc ấy rất vui đúng không cô Thùy Trang?

Khẽ cười nhạt, nàng nhìn ánh trăng khuyết trên bầu trời sao mờ, vừa nhìn mà nàng vừa nói chuyện một mình, tựa hồ một đứa trẻ tự kỉ, nói đúng hơn là "nhớ" quá hóa "dại"...

"Ây! Diệp Lâm Anh! Cô cho "vợ" cô chết đói từ trưa đến giờ mà xem được à:<?"

Thật ra trên nốc tủ bệnh của nàng có cháo và một ít trái cây mà Lan Ngọc mua cho nàng, nhưng nàng mặc kệ nó, yên lặng chờ thức ăn từ Diệp Lâm Anh.

Lúc sáng Lan Ngọc rời đi, nàng như trút được của nợ, nàng sợ ả, bao nhiêu câu hỏi trong đầu nàng dần tuông ra khiến nàng cũng không rõ.

ĐOẠT SẮC[DIỆP LÂM ANH-TRANG PHÁP]Where stories live. Discover now