GẶP

1.4K 127 3
                                    

"Khóe môi anh cong nhưng vẫn cố giấu nụ cười đi, thay vào đó là một câu hỏi:

"Em biết luôn cả Thùy Trang sao?"

"Đúng! Em biết lâu rồi, từ cái lúc anh ngủ mơ gọi tên Thùy Trang hoài đấy"

Anh bỏ khăn xuống giường, đứng bật dậy ôn nhu tiến đến ôm cô, anh bảo:

"Thôi mà em, anh với cô ta chả có gì đặc biệt đâu, chỉ là giám đốc bệnh viện với một cô thư ký thôi mà."

Diệp Lâm Anh cười nhạt toát lên sự khinh bỉ:

"Thế em có nói... hai người bọn anh có tình ý gì với nhau à?"

Cô gỡ đôi tay đang ôm chặt mình, môi mím lại, mắt lộ rõ vẻ u buồnbước ra khỏi phòng. Trước khi đi cô dặn anh lại lần cuối.

"Nhớ đưa cô ta đến, chắc chắn phải đưa, nghe rõ chưa?"

Đức trong phòng tuy khá khó hiểu nhưng anh tin rằng vợ mình đã chấp nhận Thùy Trang, chấp nhận rồi mới năm lần bảy lượt bảo mình đưa Thùy Trang đến chứ.

Thật sự anh đang khiến người mình thương đi vào hang cọp đấy Đức à:>

Anh cười, đưa mắt và tiến đến phía giường ngủ, sau đấy đặt lưng trên đấy thật thoải mái. Ngày mai thôi, mọi chuyện bắt đầu từ đó....

Cũng là đêm hôm đó, Thùy Trang co rút trong chiếc chăn mỏng, căn phòng trọ nàng thuê đã xuống cấp trầm trọng.

Từng luồn bụi tuyết len lỏi từ các lỗ hổng trên la phong, xuyên vào từng lớp da thịt mỏng manh của người con gái 24 tuổi.

Một kiếp người luôn bị người đời khinh bỉ, xem nàng là "hồ ly tinh". Họ nghĩ tiền "kiếm chác" của bọn đàn ông từ đó đến giờ, cũng đủ để nàng xây biệt thự hạng cao cấp.

Nhưng họ đâu biết, Đức là người đầu tiên nàng hạ mình tiếp cận. Và thật sự nàng vẫn không hề có cuộc sống ổn định từ tiền của Đức.

Bao nhiêu tiền nàng tự thân kiếm được, hay tiền mà Đức cho thêm, nàng đều chắt chiu đem gửi về quê cho cha mẹ, chỉ chừa lại một ít mua thức ăn, sống tạm bợ, cầm hơi qua ngày.Nơi đây lạnh lắm, nàng khóc... khóc vì bản thân quá vô dụng, khóc vì tài năng không được coi trọng, chỉ có nhan sắc được người ta chú ý. Để rồi trở thành một con "điểm" cho riêng "người ta" chiếm hữu.

Bao nhiêu đồ đẹp, váy xinh anh mua cho nàng vẫn ở trong chiếc tủ nhỏ, nàng giữ gìn chúng cẩn thận lắm, nàng sợ chúng hỏng hóc thì lúc đó nàng mặc gì đi "làm" đây.

Nhưng suy đi nghĩ lại thì Đức rất tốt với nàng, bao nhiêu lần nàng hôn anh, muốn làm việc trọng đại với anh, anh đều từ chối.

Anh chỉ nhẹ ôm nàng vào lòng, khẽ thủ thỉ những lời yêu thương với "Quý Cô" của anh, nhưng rất tiếc nàng đủ tỉnh táo để biết đó là lời của "Chồng Kẻ Khác"....

"Reng..."

Đầu dây bên kia gọi đến là Đức, nàng lau nước mắt, nhắc máy lên. Cất lên chất giọng dịu dàng mà ai nghe qua cũng phải say phải đắm, khó rời:

"Alo, anh có chuyện gì muốn bảo em sao?"

"Sáng mai đến nhà anh nhé!"

"Vợ anh? Cô ta có nhà lúc đó không?"

ĐOẠT SẮC[DIỆP LÂM ANH-TRANG PHÁP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ