DƯỢC

960 79 2
                                    

Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt lo lắng, cô đứng trước phòng bệnh mà tim như quặn thắt, cô lo lắm, lo nàng sẽ phải rời đi.

Chợt từ đằng xa Lan Ngọc chạy đến, vẻ mặt ả cũng lo lắng không thôi. Môi hơi mím ả cố nhìn vào lớp kính cửa phòng bệnh.

Diệp Lâm Anh tức giận, nắm chặt cổ áo Lan Ngọc, đưa nắm tay phải lên mặt cô cảnh cáo:

"Có phải cô đã làm gì Thùy Trang khiến cho em ấy phải tự tử không?"

Một niềm hối hận chợt lóe, rồi vụt tắt nhanh như ánh sáng, ả kiêu hãnh cúi mặt xuống nhìn Diệp Lâm Anh:

"Sao? Câu đó là tôi hỏi cô mới phải, thưa cô Diệp Lâm Anh, chính cô mới là người khiến Thùy Trang ra nôngnổi như vậy!"

Làm sao có chuyện đó được, lúc nãy ân ái nàng và cô còn dành cho nhau những lời yêu thương, dù cô có lấy đi thứ quý giá của nàng nhưng không phải vì thế mà nàng tự tử.

Môi khẽ run, mắt cô dữ tợn như một con quỷ, thả Lan Ngọc xuống nền một tiếng "huỵch" rõ to. Nhíu mày, Diệp Lâm Anh bảo:

"Tôi không biết là do tôi hay là do cô, quan trọng là Thùy Trang của tôi đang gặp nguy hiểm."

"Nguy hiểm? Cô biết nó nguy hiểm nhưng sao cô lại bắt Thùy Trang tuân theo dục vọng của cô."

Diệp Lâm Anh trừng mắt, tay chân như muốn xông đến đánh thật mạnh cái ả trước mắt.

"Sao cô biết chuyện này!"

"Ơ thì...trước khi có ý định tự tử, Thùy Trang có gọi cho tôi nói hết mọi chuyện, Thùy Trang quả thật rất hối hận và cảm thấy tủi nhục khi bị cô lấy đi thứ quý giá nhất!"

Lan Ngọc quả thật nói dối không ngượng mồm, mục đích của ả là gì?

Mục đích của Lan Ngọc là gì thì cô mặc kệ, Diệp Lâm Anh bơ phờ tiến đến ghế gần nhất ngồi xuống. Mắt nhìn về xa xăm, cô đưa ngón tay mình lên ngắm rồi tự dằn vặt.

"Đáng lẽ mọi chuyện sẽ không đi quá xa nếu tôi không làm chuyện đó với Thùy Trang."

Lan Ngọc cười tươi, đá vào cái ghế bên cạnh Diệp Lâm Anh, châm chọc:

"Đúng rồi đấy! Cô thật là một con người tệ hại, ngay cả vợ chưa cưới của chồng mình mà cô còn ăn được. Thử hỏi xem chồng cô về thì sao, Diệp Lâm Anh?"

"Ở trong bệnh viện làm ơn nói nhỏ tiếng, tôi không muốn đánh nhau, đừng chọc tôi điên lên!"

"Tôi chỉ tội cho Thùy Trang và Đức, hai con người đó không hề hay biết gì về con người gian manh như cô Diệp Lâm Anh!"

"Cô!"

"Cạch..."

"Thưa cô Diệp Lâm Anh, cô Thùy Trang đã tỉnh, cô có thể vào thăm."

Như nghe được tin mình trúng số, Diệp Lâm Anh lẫn Lan Ngọc vui mình khôn xiết, cả hai định chạy vào thì Diệp Lâm Anh nhanh tay chặn ả lại.

"Cô không có quyền vào, cô chẳng là gì của Thùy Trang nhà tôi cả" - Diệp Lâm Anh kiêu ngạo đóng sầm cửa lại.

Bên trong căn phòng bệnh vẫn cứ thật ảm đạm, nàng đang cố đưa mắt liếc sang cửa sổ để ngắm bầu trời thì bỗng bị Diệp Lâm Anh làm cho giật mình.

ĐOẠT SẮC[DIỆP LÂM ANH-TRANG PHÁP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ