C30: Mỗi bước đi là một lời hứa, được nhìn thấy trong mắt, ghi nhớ trong tim

1.6K 177 13
                                    

Hoa được đặt ở ghế sau, Tiêu Chiến ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, cúi đầu nhìn tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.

Một cái là trợ lý nhỏ gửi cho hai phút trước, nói rằng anh có mới nới cũ, thậm chí còn không biết đường chào tạm biệt cô trước khi rời đi.

Cái còn lại là do mẹ Tiêu gửi tới. Bà bảo rằng khi đi ra cửa mua đồ ăn thấy cả đoàn đang quay phim ở cổng, xong việc thì về nhà ăn tối.

Tiêu Chiến đáp lại trợ lý nhỏ nhiều chuyện vô nghĩa, sau đó quay sang hỏi Vương Nhất Bác: "Tối nay em có bận gì không? Mẹ anh kêu về nhà ăn cơm."

Vương Nhất Bác gõ ngón tay vào vô lăng, ngập ngừng nói: "Em cùng anh đến nhà anh ăn cơm? Anh không sợ sẽ làm chú dì không vui sao? Em còn chưa biết làm thế nào để nói với họ về chuyện của chúng ta..."

"... Em là thiếu niên mới bắt đầu yêu sao? Tại sao lại bắt đầu ngượng ngùng xoắn xuýt như vậy chứ?" Tiêu Chiến nhìn thật sâu vào mặt Vương Nhất Bác, kinh ngạc phát hiện ra nhiều năm như thế, cậu ấy hoá ra cũng biết xấu hổ, "Khi còn mặc quần thủng đít, em vẫn thường xuyên mang mông trần tới nhà anh để ăn chực..."

Nói được một nửa đã bị Vương Nhất Bác dùng tay che miệng.

Vương Nhất Bác cười nhạo: "Ăn ăn ăn, món ăn em thích nhất trên đời là đồ ăn do dì Tiêu làm."

01

Tưởng rằng đây là một bữa cơm bình thường, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đậu xe gần đó, bước chân vào cửa sau mới phát hiện ra không khí trong nhà không ổn.

Trong sân nhỏ đặt một chiếc bàn tròn lớn, ba mẹ hai người đang ngồi cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.

Nhìn thấy hình ảnh này, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, lập tức hiểu được sự do dự của Vương Nhất Bác từ đâu mà đến. Lòng bàn tay nhanh chóng đổ mồ hôi, Tiêu Chiến túm lấy cổ tay áo của Vương Nhất Bác: "Anh thề, anh hoàn toàn không biết ba mẹ em cũng ở đây."

Đã một thời gian dài không để ý tới ba mẹ mình, Vương Nhất Bác cũng không có phản ứng gì quá lớn. Cậu nắm lấy tay Tiêu Chiến, sắc mặt vẫn bình thản như thường: "Em cũng không biết."

Tiêu Chiến cũng không giãy dụa, chỉ là có chút kinh ngạc: "Vậy mà em còn bình tĩnh như thế?"

Vương Nhất Bác kéo anh vào sân: "Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Người lớn trong nhà đang tán gẫu thì thấy hai người bước vào, liền dừng câu chuyện cũ không biết nói đến đâu, tầm mắt đồng thời nhìn về phía hai người họ, sau đó dừng ở hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn như trước đây, lễ phép chào hỏi.

Mẹ Vương là bị điện thoại gọi tới, cũng không đến sớm hơn hai người họ bao lâu, ngồi còn chưa nóng mông đã nhìn thấy cảnh này, khó tránh khỏi nhíu mày. Bà vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cha Vương, ra hiệu cho ông nói trước.

Cha Vương nhìn nụ cười trên mặt cha Tiêu và sắc mặt mẹ Tiêu, nhất thời cảm thấy mình đang bị bao vây, khi mở miệng lại có chút chột dạ: "Khụ khụ... Tính khi nào thì quay lại công ty làm việc?"

PHÂN TÍCH TÍNH KHẢ THI CỦA VIỆC BAO DƯỠNG (BJYX - Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ