Chương 25: Cối xay gió trắng lặng lẽ quay

1.4K 172 20
                                    

Buổi đi chơi ở ngoại thành lần đầu tiên được tổ chức khi Tiêu Chiến mười sáu tuổi, Vương Nhất Bác mười tuổi và Quách Hiểu Ba, kẹp giữa họ, mười ba tuổi.

Thật trùng hợp, ba người họ cách nhau từ trường tiểu học đến trung học.

Vương Nhất Bác tuy lúc đó vẫn còn là học sinh tiểu học nhưng sự am hiểu việc hành hạ người khác đã dần bộc lộ, hôm nay tố cáo thằng mập kia chép bài mà không xin phép, ngày mai lại đầu gỗ đưa cho thầy giáo bức thư tình của một cô bé lén lút bỏ vào ngăn bàn. Chính vì vậy, sự yêu thích đôi khi không thể chỉ dựa vào khuôn mặt. Ai cũng không thể chịu được sự dày vò như vậy đến từ một khuôn mặt xinh đẹp. Không có gì khó hiểu khi Vương Nhất Bác bị cô lập.

Cả đại viện góp tiền thuê một chiếc xe buýt để đi dã ngoại. Hôm đó Tiêu Chiến đến muộn, lên xe đã thấy Vương Nhất Bác ngồi một mình ở hàng ghế cuối bên cạnh cửa sổ.

Thời điểm đó, công việc kinh doanh của nhà họ Vương đã bắt đầu hình thành. Cha mẹ cậu vì quá bận rộn nên không thể tham gia vào các hoạt động của khu nhà. Tiêu Chiến cũng không rõ tại sao cậu bé mười tuổi Vương Nhất Bác chỉ có một mình lại vẫn tham gia.

Bọn trẻ trong đại viện đều muốn Tiêu Chiến ngồi cùng mình. Quách Hiểu Ba đang ngồi tán dóc cùng mấy cậu nhóc thích chơi bóng rổ, anh ta giơ tay gọi Tiêu Chiến đến.

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, xua tay lắc đầu rồi đi thẳng đến hàng cuối cùng ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác.

Đứa trẻ mười tuổi cầm trên tay chiếc MP4, tiếng nhạc mở lớn đến nỗi Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cũng có thể nghe thấy, cứ như đang cố ý tách mình ra khỏi đám đông. Tiêu Chiến đưa tay tháo một bên tai nghe của Vương Nhất Bác, hỏi tại sao cậu không chuẩn bị đồ đạc khi đi dã ngoại. Mọi người khi đi pinic đều mang theo đồ ăn trưa.

Vương Nhất Bác nhìn anh, chớp mắt nói: "Hai ngày trước ba mẹ đi công tác, không có ai chuẩn bị cho em."

Tiêu Chiến không nói chuyện, lấy từ trong ba lô ra một chiếc kẹo sữa hình con thỏ trắng, đưa cho cậu.

Vương Nhất Bác đem máy MP4 giảm âm lượng đi một chút, chia một chiếc tai nghe cho Tiêu Chiến.

Sự ăn ý của hai người cũng được hình thành từ đó mà không cần phải nói thành lời.

01

Sau nhiều năm như vậy, xích đu nhỏ trong công viên cộng đồng cũng không thêm chỗ ngồi, không nhiều không ít, chỉ có hai chiếc, vừa đủ cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ăn kem ốc quế, nhìn về phía xa nơi có những chiếc xe đi ngang qua, trong mắt phản chiếu ánh đèn. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, cúi đầu xé lớp giấy gói.

"Anh không có gì muốn hỏi sao? Cũng đã tới tận đây rồi." Chờ một hồi lâu, Vương Nhất Bác không nhịn được mở miệng hỏi.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu: "Thật ra không có, chỉ cần đảm bảo em vẫn an toàn."

Vương Nhất Bác mỉm cười, chỉ vào khoảng đất trống trước mặt: "Em nhớ rõ khi em còn nhỏ, nơi này là một hố cát. Hố cát rất được yêu thích nên thường có nhiều người. Lúc đó không ai muốn chơi với em cả. Em thường ngồi trên xích đu xem mọi người cười đùa vui vẻ trong hố cát."

PHÂN TÍCH TÍNH KHẢ THI CỦA VIỆC BAO DƯỠNG (BJYX - Hoàn)Where stories live. Discover now