Truy kích hung án - Mạc Y Lai

By ndmot99

213K 16.4K 718

Tên gốc: Hung án truy kích/ 凶案追击 Tác giả: Mạc Y Lai/ 莫伊莱 Thể loại: Trinh thám Edit + Design: Ndmot99 🐬🐬🐬 Đ... More

Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
Q1.Chương 2: Thịt tươi
Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
Q1.Chương 4: Tìm xương
Q1.Chương 5: Đá bóng
Q1.Chương 6: Không quen thuộc
Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
Q1.Chương 12: "Hại người"
Q1.Chương 13: Trộm
Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
Q1.Chương 17: Không phối hợp
Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
Q1.Chương 20: Ủ rũ
Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
Q1.Chương 23: Tiêm phòng
Q1.Chương 24: Quá phiền phức
Q1.Chương 25: Xác định thân phận
Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
Q1.Chương 27: Bằng giả
Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
Q1.Chương 30: Bắt cá
Q1.Chương 31: Kể khổ
Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
Q1.Chương 35: Báo mộng
Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
Q1.Chương 37: Chút cọ xát
Q1.Chương 38: Giấu tài
Q1.Chương 39: Theo đuôi
Q1.Chương 40: Giải vây
Q1.Chương 41: Đi công tác
Q1.Chương 42: Ngộ nhận
Q1.Chương 43: Sách lược
Q1.Chương 44: Căng da đầu
Q1.Chương 45: Tìm hiểu
Q1.Chương 46: Không nói thẳng
Q1.Chương 47: Ở lại
Q1.Chương 48: Tin đồn
Q1.Chương 49: Bị chặn lại
Q1.Chương 50: Đàn em
Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
Q1.Chương 52: Không nói thật giả
Q1.Chương 53: Chống đỡ
Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
Q1.Chương 57: Giả mạo
Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
Q1.Chương 63: Không lựa lời
Q1.Chương 64: Giấu diếm
Q1.Chương 65: Nghi điểm
Q1.Chương 66 - 72
Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
Q2.Chương 6 - 10
Q2.Chương 11 - 15
Q2.Chương 16 - 20
Q2.Chương 21 - 25
Q2.Chương 26 - 30
Q2.Chương 31 - 35
Q2.Chương 36 - 40
Q2.Chương 41 - 45
Q2.Chương 46 - 50
Q2.Chương 51 - 55
Q2.Chương 56 - 60
Q2.Chương 61 - 65
Q2.Chương 66 - 70
Q2.Chương 71 - 75
Q2.Chương 76 - 81
Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
Q3.Chương 6 - 10
Q3.Chương 11 - 15
Q3.Chương 16 - 20
Q3.Chương 21 - 25
Q3.Chương 26 - 30
Q3.Chương 31 - 35
Q3.Chương 36 - 40
Q3.Chương 41 - 45
Q3.Chương 46 - 50
Q3.Chương 51 - 55
Q3.Chương 56 - 60
Q3.Chương 61 - 65
Q3.Chương 66 - 73
Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
Q4.Chương 7: Cọng cỏ
Q4.Chương 8: Xung đột
Q4.Chương 9: Khiêu khích
Q4.Chương 10: Mầm tai họa
Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
Q4.Chương 13: Vườn trường
Q4.Chương 14: Đường hóa học
Q4.Chương 15: Người gỗ
Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
Q4.Chương 17: Ân nhân
Q4.Chương 18: Nhật ký
Q4.Chương 19: Bắt nạt
Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
Q4.Chương 21: Hai thái cực
Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
Q4.Chương 25: Lên án
Q4.Chương 26: Ăn cướp
Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
Q4.Chương 28: Nhịp cầu
Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
Q4.Chương 31: Nguyền rủa
Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
Q4.Chương 34: Xin lỗi
Q4.Chương 35: Bù đắp
Q4.Chương 36: Chiến thuật
Q4.Chương 37: Sâu xa
Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
Q4.Chương 39: Thay đổi
Q4.Chương 40: Nhà nghèo
Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
Q4.Chương 44: Tự hại mình
Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ
Q4.Chương 49: Người khởi xướng
Q4.Chương 50: Vết thương trên tay
Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
Q4.Chương 53: Hỗn chiến
Q4.Chương 54: Càn quấy
Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
Q4.Chương 56: Cặp sách
Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
Q4.Chương 58: Tìm kiếm
Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
Q4.Chương 60: Thêm phiền
Q4.Chương 61: Gặp đại vận
Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
Q4.Chương 63: Yêu cầu
Q4.Chương 64: Nhượng bộ
Q4.Chương 65: Bị giết
Q4.Chương 66: Xem mắt
Q4.Chương 67: Một tin nhắn
Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
Q4.Chương 69: Tự quyết định
Q4.Chương 70: Chất chống đông
Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
Q4.Chương 74: Đầu độc
Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
Q4.Chương 76: Manh mối
Q4.Chương 77: Trò hề
Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
Q4.Chương 79: Nhược điểm
Q4.Chương 80: Hung thủ
Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
Q5.Chương 2: Loạn đao
Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ
Q5.Chương 5: Thuốc an thần
Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
Q5.Chương 7: Đào hoa
Q5.Chương 8: Ông chủ
Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
Q5.Chương 10: Một cái hộp
Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
Q5.Chương 13: Thanh danh
Q5.Chương 14: Người chửi rủa
Q5.Chương 15: Phẩm vị
Q5.Chương 16: Bạn học cũ
Q5.Chương 17: Bạn trai
Q5.Chương 18: Đánh phụ nữ

Q4.Chương 12: Lời mời

611 56 4
By ndmot99

Nhìn cách Kha Hữu Lợi tìm kiếm trong phòng, thật ra bản thân ông ta cũng không có tự tin, nhưng điểm này Phương Viên và Đới húc cũng không thấy có vấn đề gì, dù sao cho trong tình huống ba mẹ vô cùng quan tâm con cái, đối mặt với đứa bé mười bảy mười tám tuổi, e rằng cũng không dễ biết được bí mật của chúng.

Kha Hữu Lợi xoay vòng trong phòng, do dự quay đầu hỏi Đới Húc: "Cảnh sát Đới, tôi có thể chạm vào đồ trong phòng không? Có cần mang bao tay hay gì không?"

Đới Húc lắc đầu: "Không cần, trừ khi bà Ngô nhớ ra đêm qua không phải Kha Tiểu Văn về nhà một mình mà có đi cùng ai khác, nếu không thì việc này không cần thiết."

"Việc này tôi có thể khẳng định, lúc Kha Tiểu Văn về nhà, tôi đang giặt quần áo, còn duỗi đầu ra xem, thấy một mình thằng bé về, hình như còn rất sốt ruột. Tôi không hỏi nó tại sao lại về, về làm gì, nhưng tôi chắc chắn nó về một mình. Khi đó trời tôi, nếu có ai tới nhà, tôi chắc chắn sẽ chú ý, dù gì khi ấy con trai Học Hải của tôi cũng chưa về, bản thân tôi phải chú ý một chút." Ngô Thư Cầm trả lời.

Kha Hữu Lợi thả lỏng, bắt đầu tìm kiếm từ giá sách đến dưới giường, lăn lộn nửa ngày vẫn không thể xác định căn phòng thiếu gì.

Ngay lúc Kha Hữu Lợi định từ bỏ, ông ta giống như nhớ tới gì đó, vừa định đứng thẳng người liền ngồi xổm xuống, tìm tìm dưới đáy giường, cuối cùng lấy ra một hộp giày thoạt nhìn rất cũ. Kha Hữu Lợi mở ra lật lật, sắc mặt nhất thời xấu đi. Ông ta lấy ra một bao lì xì trong không, đứng dậy hỏi Ngô Thư Cầm: "Ai lấy tiền trong bao lì xì của Tiểu Văn đi? Có phải Ngô Học Hải không?"

"Con người anh nói chuyện gì kì thế hả?" Ngô Thư Cầm vừa nghe chỉ trích cũng nóng lên. Nhưng trước khi phản bác Kha Hữu Lợi, bà ta lén nhìn Phương Viên và Đới Húc bên cạnh, "Học Hải là người xấu à? Đồ của Kha Tiểu Văn mất, ông liền nói do Học Hải lấy, vậy đồ Học Hải mất thì ai lấy hả? Tôi có bao giờ đổ oan cho Kha Tiểu Văn chưa?"

"Đổ oan gì! Tạm thời không nói việc này, Trước nay đồ của Tiểu Văn bị mất có cái nào không phải Ngô Học Hải trộm? Nếu nó là đứa trẻ tốt, tôi sẽ vô duyên vô cớ đi nghi ngờ nó sao?" Kha Hữu Lợi đỏ mặt tía tai cãi lại.

"Ông có ý gì hả? Cảnh sát bắt kẻ xấu cũng sẽ cho người ta cơ hội thay đổi. Sao ông cứ có thành kiến với Học Hải vậy hả? Mỗi lần nó gây chuyện có khi nào tôi không đánh nó không? Tôi có bảo nó nhận lỗi không? Khi ấy không phải ông cũng nói biết sai có thể sửa, sửa lại sẽ là đứa bé ngoan sao? Lời ông nói ông không biết giữ lời à?"

"Trong phòng thiếu thứ gì sao?" Nghe bọn họ cãi nhau, Phương Viên cảm thấy cần cắt ngang cuộc đối thoại của họ đúng lúc, nếu không không biết hai người họ định ồn ào tới khi nào.

"Là tiền mừng tuổi của con trai tôi." Kha Hữu Lợi, "Chắc chắn gần đây mới không còn. Hôm trước tôi còn hỏi Tiểu Văn có đủ chi phí sinh hoạt không, nếu thiếu thì cứ nói với tôi, Tiểu Văn trả lời không sao, tiền của nó vẫn đủ, nếu không đủ thì nó vẫn còn tiền mừng tuổi, tổng cộng ba bốn ngàn tệ. Tôi bảo tiền đó nó cứ tiết kiệm đi, chờ thi đại học xong có thể tự thưởng cho mình cái gì đó hoặc cứ tiếp tục dành dụm. Do vậy tôi khẳng định khi ấy tiền của Tiểu Văn vẫn còn."

"Ba bốn ngàn tệ... Đúng là không phải con số quá nhỏ, đặc biệt là với một học sinh cấp ba." Đới Húc gật đầu.

Ngô Thư Cầm vội nói: "Cảnh sát Đới, chuyện này chưa chắc liên quan tới Học Hải nhà chúng tôi, cậu đừng nghe Kha Hữu Lợi nói bậy, ông ấy đang đau buồn quá thôi."

Kha Hữu Lợi muốn cãi lại, nhưng khi nhìn Ngô Thư Cầm, ông ta lại quay đầu đi, không nói gì cả.

"Ngoại trừ số tiền này thì còn thứ gì khác biến mất không?" Phương Viên hỏi.

Kha Hữu Lợi lắc đầu: "Chắc là không. Tiểu Văn không có gì ở nhà, thằng bé này thành thật, không ham chơi, cả ngày chỉ có học, trước đây tôi sợ nó học nhiều mệt mỏi, còn mua cho nó một cái máy chơi game để nó mỗi khi rảnh rỗi có thể lấy ra thư giãn, nhưng nó lại không cần, thậm chí không chạm vào, cuối cùng cái máy chơi game đó bị Ngô Học Hải ôm đi."

Ngô Thư Cầm trừng mắt nhìn Kha Hữu Lợi, có điều lần này bà ta không phản bác, xem ra chuyện này là sự thật không thể chối cãi.

"Chúng tôi biết rồi." Nghe Kha Hữu Lợi nói xong, Đới Húc lại quan sát phòng của Kha Tiểu Văn một lát, "Thế này đi, tôi để lại cách liên hệ cho ông bà, nếu có phát hiện mới, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với chúng tôi. Nếu vụ án có tiến triển, chúng tôi cũng sẽ liên lạc cho ông bà."

Anh đưa danh thiếp của mình cho Kha Hữu Lợi và Ngô Thư Cầm, mỗi người một cái. Kha Hữu Lợi gật đầu, lập tức lấy di động ra lưu lại số điện thoại của anh. Ngô Thư Cầm cũng khách sáo nhận lấy, có điều bà ta chỉ cầm trong tay, không bỏ vào túi, cũng không có hành động gì.

Ra khỏi nhà của Kha Hữu Lợi, xuống lầu, Phương Viên thở dài, nói: "Em cảm thấy Ngô Thư Cầm chắc chắn sẽ ném danh thiếp của anh đi, hơn nữa bà ta và Kha Hữu Lợi chắc chắn sẽ cãi nhau một trận."

Đới Húc nhún vai tỏ vẻ không sao: "Tôi đưa danh thiếp cho họ là làm theo phép, còn giữ hay không là tự do của họ. Bởi vì tôi biết cặp vợ chồng tái hôn Ngô Thư Cầm và Kha Hữu Lợi này bằng mặt không bằng lòng, cho nên mới không thể chỉ đưa họ một tấm danh thiếp. Còn việc hai người họ cãi nhau thật ra cũng không phải vấn đề nghiêm trọng, giữa bọn họ vốn đã tồn tại rất nhiều khúc mắc, lần này Kha Tiểu Văn gặp chuyện như ngòi nổ khiến họ bộc phát ra thôi."

"Đúng rồi, anh và Kha Hữu Lợi nói gì vậy?"

Đới Húc thở dài: "Mỗi người một ý kiến riêng, Ngô Thư Cầm cho rằng mình chịu thiệt, nhưng Kha Hữu Lợi lại không cảm thấy như vậy. Trong quá trình nói chuyện với tôi, tôi thấy thật ra Kha Hữu Lợi cũng hối hận."

"Hối hận vì ly hôn với mẹ ruột của Kha Tiểu Văn hay không nên kết hôn với Ngô Thư Cầm?"

"Cả hai đều có. Chúng ta là người ngoài, đương nhiên không biết cụ thể ngọn nguồn trong đó. Kha Hữu Lợi nói thế nào thì tôi nghe thế đó, tôi nghe được gì thì thuật lại y chang với em. Nghe Kha Hữu Lợi nói, trước đây ông ta và mẹ ruột của Kha Tiểu Văn ly hôn vì cá tính hai người đều mạnh, sau khi kết hôn liên tục khắc khẩu, dần dần cả hai đều thấy mệt, cho nên thương lượng ly hôn. Sau khi ly hôn, Kha Hữu Lợi gặp Ngô Thư Cầm, cảm thấy Ngô Thư Cầm dịu dàng nên cả hai tái hôn."

"Ngô Thư Cầm? Dịu dàng?" Phương Viên kinh ngạc.

Đới Húc cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là ấn tượng đầu tiên của Kha Hữu Lợi về Ngô Thư Cầm. Ông ta nói bản thân lúc ấy cảm thấy người phụ nữ này rất hiền huệ dịu dàng, có đứa con trai xấp xỉ tuổi Kha Tiểu Văn, cho nên vô cùng thông cảm với tình cảnh gà trống nuôi con như ông ta. Hai người rất hiểu nhau, ông ta cũng cho rằng Ngô Thư Cầm sẽ đối xử tốt với Kha Tiểu Văn, do vậy hai người họ làm quen một thời gian rồi tiến tới hôn nhân. Sau khi kết hôn, sự khách sáo và lớp ngụy trang ban đầu đều không còn, ông ta mới phát hiện Ngô Thư Cầm không như ông ta tưởng tượng, hai người họ bắt đầu hay cãi nhau."

Xem ra Kha Hữu Lợi cũng không tệ, ít ra khi đến với Ngô Thư Cầm, ông ta còn nghĩ tới chuyện liệu bà ta có đối xử tốt với Kha Tiểu Văn hay không. Phương Viên thầm nghĩ, sau đó lại hỏi: "Ngô Thư Cầm đối xử không tốt với Kha Tiểu Văn sao?"

"Không đến mức không tốt." Đới Húc xua tay, "Nếu nghe theo phía Kha Hữu Lợi nói thì có thể dùng từ mặc kệ để hình dung. Kha Hữu Lợi nói ông ta vốn không biết, bởi vì Kha Tiểu Văn không kể ông ta nghe những chuyện này. Thường ngày Kha Hữu Lợi lo làm ăn, từ cấp hai Kha Tiểu Văn đã dọn vào ký túc xá, do vậy cha con hai người họ không thân thiết. Nếu không phải có một lần Kha Hữu Lợi đau đầu, buổi sáng nghỉ học về nhà nghỉ ngơi, không ai biết, không ngờ vô tình nghe Kha Tiểu Văn nói với Ngô Thư Cầm nhà trường cần phụ huynh hỗ trợ gì đó, Ngô Thư Cầm làm bộ không nghe thấy, cuối cùng bị ép tới nóng nảy nói một câu rằng hoặc là tìm Kha Hữu Lợi nhờ giúp, hoặc là tìm mẹ ruột của thằng bé đi, bà ta rất bận, không rảnh quan tâm con nhà người khác. Chuyện đó chọc Kha Hữu Lợi tức điên, lần đầu vì chuyện con cái mà cãi nhau với Ngô Thư Cầm. Nghe nói sau lần đó Ngô Thư Cầm không còn quá đáng nữa, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra bà ta đối xử với Kha Tiểu Văn khác hẳn với con trai mình."

Phương Viên gật đầu, hỏi tiếp: "Thế Kha Hữu Lợi có nhắc tới vợ trước không? Nghe nói một hai năm gần đây vợ trước liên lạc khá thường xuyên với Kha Tiểu Văn đúng không? Bà ấy muốn quay lại à?"

"Ai biết được. Kha Hữu Lợi không nói rõ, chỉ nói sau khi ly hôn, áp lực công việc của mẹ ruột Kha Hữu Lợi rất lớn, do vậy không thể lo cho con cái. Sau này thời gian qua lâu, tuổi cũng lớn hơn, không còn dễ xúc động như còn trẻ, lại vì con cái nên ngồi xuống, cả hai mới phát hiện họ đã dễ nói chuyện với nhau hơn, nhưng Kha Hữu Lợi đã tái hôn nhiều năm, hơn nữa Kha Tiểu Văn hình như cũng không thông cảm cho mẹ ruột của mình, do vậy chuyện có muốn quay đầu hay không không ai dám chủ động mở lời."

"Vốn dĩ nghe Ngô Thư Cầm nói em còn tưởng mẹ con Kha Tiểu Văn khá thân nhau, mẹ ruột muốn dùng con cái ràng buộc để nối lại tình xưa với Kha Hữu Lợi, không ngờ Kha Tiểu Văn lại không thông cảm cho mẹ ruột của mình, vậy giữa mẹ ruột và mẹ kế chẳng phải thằng bé chẳng thân thiết với ai sao?"

"Ngô Thư Cầm đối xử với Kha Tiểu Văn thế nào, bản thân Kha Tiểu Văn biết. Ngô Học Hải kia vốn dĩ là tên lưu manh, muốn vui vẻ hòa thuận với Kha Tiểu Văn cũng khó. Còn về mẹ ruột của của Kha Tiểu Văn, nghe Kha Hữu Lợi nói Kha Tiểu Văn không biết tại sao lúc ly hôn mẹ ruột lại không cần cậu ta, bảo cậu ta đi theo Kha Hữu Lợi, hơn nữa còn nhiều năm không quan tâm, cho nên mới có khúc mắc."

Còn chưa nói xong, anh đã bị chuông báo tin nhắn ngắt lời. Đới Húc lấy di động ra xem, trên màn hình hiện một tin nhắn.

"Để tỏ lòng biết ơn, tôi, Bạch Tử Duyệt, 20h tối nay tại nhà hàng hải sản XX mở tiệc chiêu đãi ân nhân cứu mạng, không gặp không về, hôm nay không đợi được, ngày mai tiếp tục."

Continue Reading

You'll Also Like

6.9K 918 141
Xa hạ thế giới ngày càng nguy hiểm, liệu Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh có cùng nhau giải mã những bí ẩn và cùng nhau vượt qua tất cả các thế giới...
5K 762 33
Tác giả: DivineRapier Thể loại: Ngôn tình, vườn trường, 1v1, ngọt sủng * Khi 15 tuổi, Yến Kinh Nhiên đã luôn phấn đấu quên mình để bảo hộ thiếu nữ Al...
334K 26.2K 40
Tên gốc: Ta Thật Không Có Truy Ngươi Tác Giả: Chước Đường Thể loại: Tình hữu độc chung, giới giải trí, điềm văn, thẳng nam thịt tươi thụ x dịu dàng b...
31.2K 3.3K 20
Thể loại: Hài hước, R16, SONG TÍNH, Harem, Alltake, Fanfic,.... Nội dung: Lần trở lại này có quá nhiều thứ thay đổi, cậu từ một chàng trai toả ánh nắ...