Truy kích hung án - Mạc Y Lai

By ndmot99

215K 16.4K 718

Tên gốc: Hung án truy kích/ 凶案追击 Tác giả: Mạc Y Lai/ 莫伊莱 Thể loại: Trinh thám Edit + Design: Ndmot99 🐬🐬🐬 Đ... More

Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
Q1.Chương 2: Thịt tươi
Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
Q1.Chương 4: Tìm xương
Q1.Chương 6: Không quen thuộc
Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
Q1.Chương 12: "Hại người"
Q1.Chương 13: Trộm
Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
Q1.Chương 17: Không phối hợp
Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
Q1.Chương 20: Ủ rũ
Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
Q1.Chương 23: Tiêm phòng
Q1.Chương 24: Quá phiền phức
Q1.Chương 25: Xác định thân phận
Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
Q1.Chương 27: Bằng giả
Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
Q1.Chương 30: Bắt cá
Q1.Chương 31: Kể khổ
Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
Q1.Chương 35: Báo mộng
Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
Q1.Chương 37: Chút cọ xát
Q1.Chương 38: Giấu tài
Q1.Chương 39: Theo đuôi
Q1.Chương 40: Giải vây
Q1.Chương 41: Đi công tác
Q1.Chương 42: Ngộ nhận
Q1.Chương 43: Sách lược
Q1.Chương 44: Căng da đầu
Q1.Chương 45: Tìm hiểu
Q1.Chương 46: Không nói thẳng
Q1.Chương 47: Ở lại
Q1.Chương 48: Tin đồn
Q1.Chương 49: Bị chặn lại
Q1.Chương 50: Đàn em
Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
Q1.Chương 52: Không nói thật giả
Q1.Chương 53: Chống đỡ
Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
Q1.Chương 57: Giả mạo
Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
Q1.Chương 63: Không lựa lời
Q1.Chương 64: Giấu diếm
Q1.Chương 65: Nghi điểm
Q1.Chương 66 - 72
Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
Q2.Chương 6 - 10
Q2.Chương 11 - 15
Q2.Chương 16 - 20
Q2.Chương 21 - 25
Q2.Chương 26 - 30
Q2.Chương 31 - 35
Q2.Chương 36 - 40
Q2.Chương 41 - 45
Q2.Chương 46 - 50
Q2.Chương 51 - 55
Q2.Chương 56 - 60
Q2.Chương 61 - 65
Q2.Chương 66 - 70
Q2.Chương 71 - 75
Q2.Chương 76 - 81
Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
Q3.Chương 6 - 10
Q3.Chương 11 - 15
Q3.Chương 16 - 20
Q3.Chương 21 - 25
Q3.Chương 26 - 30
Q3.Chương 31 - 35
Q3.Chương 36 - 40
Q3.Chương 41 - 45
Q3.Chương 46 - 50
Q3.Chương 51 - 55
Q3.Chương 56 - 60
Q3.Chương 61 - 65
Q3.Chương 66 - 73
Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
Q4.Chương 7: Cọng cỏ
Q4.Chương 8: Xung đột
Q4.Chương 9: Khiêu khích
Q4.Chương 10: Mầm tai họa
Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
Q4.Chương 12: Lời mời
Q4.Chương 13: Vườn trường
Q4.Chương 14: Đường hóa học
Q4.Chương 15: Người gỗ
Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
Q4.Chương 17: Ân nhân
Q4.Chương 18: Nhật ký
Q4.Chương 19: Bắt nạt
Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
Q4.Chương 21: Hai thái cực
Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
Q4.Chương 25: Lên án
Q4.Chương 26: Ăn cướp
Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
Q4.Chương 28: Nhịp cầu
Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
Q4.Chương 31: Nguyền rủa
Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
Q4.Chương 34: Xin lỗi
Q4.Chương 35: Bù đắp
Q4.Chương 36: Chiến thuật
Q4.Chương 37: Sâu xa
Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
Q4.Chương 39: Thay đổi
Q4.Chương 40: Nhà nghèo
Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
Q4.Chương 44: Tự hại mình
Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ
Q4.Chương 49: Người khởi xướng
Q4.Chương 50: Vết thương trên tay
Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
Q4.Chương 53: Hỗn chiến
Q4.Chương 54: Càn quấy
Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
Q4.Chương 56: Cặp sách
Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
Q4.Chương 58: Tìm kiếm
Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
Q4.Chương 60: Thêm phiền
Q4.Chương 61: Gặp đại vận
Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
Q4.Chương 63: Yêu cầu
Q4.Chương 64: Nhượng bộ
Q4.Chương 65: Bị giết
Q4.Chương 66: Xem mắt
Q4.Chương 67: Một tin nhắn
Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
Q4.Chương 69: Tự quyết định
Q4.Chương 70: Chất chống đông
Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
Q4.Chương 74: Đầu độc
Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
Q4.Chương 76: Manh mối
Q4.Chương 77: Trò hề
Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
Q4.Chương 79: Nhược điểm
Q4.Chương 80: Hung thủ
Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
Q5.Chương 2: Loạn đao
Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ
Q5.Chương 5: Thuốc an thần
Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
Q5.Chương 7: Đào hoa
Q5.Chương 8: Ông chủ
Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
Q5.Chương 10: Một cái hộp
Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
Q5.Chương 13: Thanh danh
Q5.Chương 14: Người chửi rủa
Q5.Chương 15: Phẩm vị
Q5.Chương 16: Bạn học cũ
Q5.Chương 17: Bạn trai
Q5.Chương 18: Đánh phụ nữ

Q1.Chương 5: Đá bóng

2.8K 180 16
By ndmot99

Cho dù dùng sức thế nào, Phương Viên dẫu sao cũng chỉ là một cô gái, sức lực đương nhiên kém hơn Đới Húc càng đừng nói chiều cao của hai người chênh lệch, viên gạch kia tuy rằng cùng ném theo phương hướng khi nãy Đới Húc ném nhưng điểm rơi lại gần hơn rất nhiều. Đới Húc đi qua, cân nhắc khoảng cách giữa hai viên gạch, ở giữa vị trí của chúng khoa tay múa mấy cái, thoạt nhìn hình như đang tính toán gì đó. Lúc bắt đầu Phương Viên không nhìn ra manh mối, chỉ biết yên lặng nhìn Đới Húc một mình đi tới đi lui, có điều nhìn cả nửa ngày, cô dần dần ngộ ra.

"Tiền..." Cô vừa mở miệng liền thấy Đới Húc quay đầu, lập tức im bặt, Đới Húc đã không ngừng nói không thích bị người ta gọi là "Tiền bối", cô tốt nhất là sửa lại cách xưng hô, nhưng gọi thẳng tên người ta có vẻ không được lễ phép. Nhất thời Phương Viên không biết gọi Đới Húc là gì, đành phải căng da đầu xem nhẹ vấn đề xưng hô, đi thẳng vào chủ đề: "Anh đang tính toán xem hung thủ từ vị trí nào vứt bỏ miếng thịt kia sao?"

"Em chỉ nói đúng một nửa, vị trí này không có gì đáng để tính toán, là hiển nhiên." Đới Húc chỉ vào vị trí Phương Viên đang đứng, "Vị trí hiện tại của em ở ven đường, bên dưới sạch sẽ, cách bãi đất trống không xa, cho nên khoảng cách mấy miếng thịt kia tương đối gần, hơn nữa tuyết đọng san bằng mặt đất khiến dấu chân không thể bị phát hiện rõ ràng, bên dưới cũng là đường nhựa sạch sẽ, không có cách nào tìm ra dấu chân."

"Vậy vừa rồi anh ném gạch, lại kêu em ném gạch, rốt cuộc là muốn thu được kết quả gì?" Thấy Đới Húc không bài xích nói chuyện với mình, Phương Viên liền lấy lại tự tin, hơn nữa không có Mã Khải ở cạnh, cô càng không cần lo lắng bị ai chèn ép hay trêu chọc, lá gan cũng to lên không ít.

"À, kỳ thật cũng không có gì, không nhất định là hữu dụng." Đới Húc không trực tiếp trả lời vấn đề mà chỉ qua loa, anh đi tới bên cạnh Phương Viên, nhìn cô gái vì câu trả lời của mình mà biểu tình lần nữa trở nên câu nệ, trong mắt có nghi ngờ, còn có chút kinh ngạc, anh liền chỉ qua cái xe đang dừng bên đường, ý bảo Phương Viên cùng mình đi, sau đó nói: "Trước mặt tôi không cần căng thẳng như vậy, nghĩ gì nói đó, muốn làm gì thì làm đó, em muốn sao thì đó là như vậy, không cần băn khoăn quá nhiều."

Phương Viên sửng sốt, nhìn nhìn Đới Húc mấy lần, con người cao to này vô luận là quần áo hay cử chỉ đều là bộ dáng không câu nệ tiểu tiết, nhìn qua thậm chí còn cảm thấy có chút lôi thôi lếch thếch, tùy tính lười nhác, nhìn thấy nào cũng giống hệt cách hình dung của Lâm Phi Ca, không đáng tin cậy, mơ màng hồ đồ, nhưng mấy câu vừa rồi của anh hình như có ý tứ gì đó, hơn nữa là cố ý nói cho mình nghe, chuẩn xác đánh thẳng vào nội tâm của cô, nhưng nghĩ nghĩ, Phương Viên lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều. Quen Đới Húc mới ba ngày ngắn ngủi, chính mình không hiểu anh, anh cũng không có khả năng hiểu mình, anh ấy tại sao lại nói mình như vậy?

Hai người lên xe, Phương Viên nhanh chóng thắt dây an toàn, lại không như ý muốn nghe tiếng xe nổ máy, quay đầu nhìn, Đới Húc xác thực lên ngồi vị trí điều khiển nhưng không hề có ý lại xe, mà giống như lúc tới, hai tay khoanh trước ngực, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt, hô hấp đều đều, không biết đến tột cùng là nhắm mắt dưỡng thần hay thật sự đã ngủ. Phương Viên kinh ngạc, nhưng lại không dám gọi anh, chỉ có thể chửi thầm trong lòng, nhẫn nại ngồi chờ, thuận tiện lấy di động ra nhìn lịch trực sắp tới của đại đội, tối nay cô ngủ ở đâu được quyết định bởi cái lịch này.

Buổi sáng bị Lâm Phi Ca hỏi vì sao mỗi ngày cô đều tới sớm như vậy, Phương Viên căng da đầu nói dối, cô không hề thuê nhà gần cục cảnh sát, cũng không có tiền để thuê nhà, ba ngày qua, cô đều ở phòng trực ban của cục, nơi nào nhàn rỗi, nơi nào tiện thì cô ở đó, vốn dĩ cô muốn thực tập ở thành phố C, sau khi tan tầm có thể về trường ngủ, nhưng không biết vì cái gì, thời điểm xác định chỗ thực tập, cô lại bị phân theo hộ khẩu trở về thành phố A. Ba mẹ cô đều ở đây, ba có một căn nhà, mẹ cũng có một căn nhà, bọn họ từng là một gia đình, đáng tiếc bên trong cuộc sống sinh hoạt đó lại không có Phương Viên.

Đến hiện tại Phương Viên vẫn không biết vì sao gia đình hòa thuận hơn một năm trước lại bỗng nhiên sụp đổ, cô chỉ biết sau đó rất nhanh ba mẹ đều có gia đình riêng của mình, ba là người yếu đuối, vợ sau lại lợi hại bá đạo, cho nên ông bị quản thúc tới chân tay co rút, căn bản không rảnh bận tâm tới Phương Viên, mà mẹ cô cũng tái hôn với người chồng sống đầy cảm xúc, hơn nữa sau khi ly hôn, mẹ thường luôn nói rằng: "Cô không phải họ Phương sao? Vậy đi tìm người nhà họ Phương đi? Tôi đối nhà họ Phương các cô đã tận tình tận nghĩa lắm rồi!"

Quay về thành phố A, không có nhà ở, không có gia đình để về, thời điểm ba mẹ ly hôn đã đồng ý mỗi tháng chu cấp tiền sinh hoạt cho cô, nhưng số tiền đó chỉ đủ để đóng tiền học và duy trì cuộc sống bình thường, căn bản không dư thừa để đi thuê phòng ở, cô không muốn tình cảnh quẫn bách của mình bị bạn học đến, cho nên đành trộm thương lượng với giảng viên, sau khi thầy phối hợp với cục cảnh sát, đội hình sự đã đồng ý để Phương Viên ở phòng trực ban, có điều cục cảnh sát không phải khách sạn, điều kiện không đủ, phòng trực chỉ có hai giường, giường lớn ở trong phòng có thể ngủ được nhiều người. Phương Viên dù sao chỉ là cô gái trẻ, nhân viên trực ban ngày thường có đôi khi là nam, có đôi khi là nữ, vì thế trước mỗi tối cô phải xác định xem phòng trực ban hôm nay có những người nào.

Tối nay, công việc trong phòng trực ban hôm nay do Hàn Nhạc Nhạc phụ trách, người này Phương Viên có gặp qua, lớn hơn cô vài tuổi, là cô gái dễ ở chung, xem ra tối nay cô có thể cùng cô ấy ngủ trong phòng trực.

Thấy buổi tối có chỗ để ngủ, Phương Viên như trút được gánh nặng thở dài một hơi.

"Em không cần thay phiên công tác, cân nhắc cái này làm gì?"

Thần kinh vừa mới thả lỏng, bỗng nhiên nghe Đới Húc nói chuyện, cô hoảng sợ, tay run lên, điện thoại rơi trên đùi, thiếu chút rớt hẳn xuống. Phương Viên quay đầu đối diện với ánh mắt của Đới Húc.

"Em... Tùy tiện xem thôi." Phạm Viên xấu hổ trả lời, còn làm bộ như không có việc gì cười với Đới Húc, chuyện cô không hi vọng mọi người biết tới nhất chính là ba mẹ ly dị, có khả năng đối với mọi người, ly hôn không phải điều ghê gớm cho lắm, nhưng với Phương Viên, việc này tới thật sự quá đột ngột, cho nên từ sâu trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu kết quả như vậy, huống chi từ sau khi ba mẹ đều có gia đình riêng của mình, cô như biến thành quả bóng cao su bị người ta đá tới đá lui, ai cũng không muốn chấp nhận, so với chính mình không lo không nghĩ của hai mươi năm qua, nếu nói ra tình cảnh mấy năm nay của mình, ai cũng đều sẽ cảm thấy cô là kẻ đáng thương, người như vậy hoặc là thương hại, hoặc lại bị bỏ đá xuống giếng mà đối đãi, với Phương Viên, đây không khác nào là sự tra tấn.

Cho nên cô luôn nói dối để che dấu, lúc nói chuyện với lãnh đạo của cục, cô chỉ nói mình không phải người bản địa, hơn nữa điều kiện kinh tế có chút không tốt, mà đối với Mã Khải và Lâm Phi Ca, những người bạn biết cô là người thành phố A, Phương Viên đành phải nói dối mình đã thuê nhà bên ngoài.

Đới Húc nhìn Phương Viên, đối với câu trả lời của cô không quá để ý, cũng nhìn không ra rốt cuộc có tin hay không. Anh giãn thân thể, nổ máy, lái xe.

"Hiện tại chúng ta đi đâu?" Phương Viên khách khí hỏi, nếu Đới Húc không muốn bị xưng hô là 'tiền bối', cô sẽ không gọi.

Đới Húc không hé răng, cũng không trả lời, trầm mặc. Ngay thời điểm Phương Viên nghĩ câu hỏi của mình đã lỗi thời, anh lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Tôi hỏi em, em cứ dựa theo suy nghĩ của mình trả lời là được. Nếu em là hung thủ, vì sao em lại rút xương khỏi thịt?"

Phương Viên không ngờ anh sẽ hỏi mình một vấn đề như vậy, suy tư một lúc mới đáp: "Nếu em là hung thủ, em lựa chọn cắt bỏ thi thể người bị hại, rút xương khỏi thịt, còn vứt ngoài đường, khả năng có hai điểm xuất phát, một là vì mục đích nào đó, hoặc là đơn thuần phát tiết, người Trung Quốc chúng ta không phải để bụng lời nguyền, hoặc là cái kết thê thảm mang tên 'chết không toàn thây' sao? Nếu là hung thủ, em khẳng định rất hận người bị hại này, khiến hắn chết không toàn thây khả năng sẽ là một thủ đoạn phát tiết giải hận, so với giết người đơn thuần càng thống khoái hơn. Khả năng thứ hai chính là để xử lý thi thể tiện hơn chăng? Pháp y Lưu có nói nạn nhân là một người đàn ông mập mạp, nếu thi thể lớn, trọng lượng cao, vứt một cái xác nguyên vẹn chắc chắn là công việc khó khăn, khuân vác cũng không tiện. Nếu cắt thịt trên cơ thể, hoặc là từng bộ phận, trọng lượng và thể tích sẽ giảm đi rất nhiều, đem ra so sánh, khẳng định khó khăn trong quá trình vứt xác hoặc vùi lấp sẽ giảm đi không ít."

Continue Reading

You'll Also Like

138K 15.1K 151
Tên gốc: Trực Tiếp Thiết Kế Tử Vong Tác giả: Vô Tâm Luyến Ái Editor: Người con gái thích trinh thám Lịch đăng: Không cố định ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~...
26.3K 2.4K 115
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Hiện đại, Tình cảm, Kinh dị, Huyền huyễn, Ngọt sủng, Song khiết, Cường cường, Vô hạn lưu, Chủ thụ, Kim bài đề...
614K 82.5K 200
Tên truyện: Tôi phong thần trong trò chơi vô hạn Tên cũ: Tôi phong thần trong trò chơi kinh dị Tên fandom hay gọi: Kinh Phong Tác giả: Hồ Ngư Lạt Tiê...
95.8K 8.2K 41
Anh trai của bạn gái Tác giả: Khoái khán nhĩ hậu diện Thể loại: Đam mỹ. Tình trạng: hoàn 41 chương. Tình trạng edit: HOÀN. (DỊCH...