[REUP] Thiếu Tướng! Vợ Ngài C...

By yangyanglingling

2.6M 199K 20.3K

Tên truyện: Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! 少将!你媳妇有了! Tác giả: Diễm Quỷ Thất Nương 艳鬼七娘 Nguồn: Hạ Nguyệt Ed... More

Văn Án
Chương 1: Thế Giới Xa Lạ
Chương 2: Sống Lại
Chương 3: Tôi Tưởng Địch Tập Kích
Chương 4: Không Gian
Chương 5: Tôi Là Thiên Tài
Chương 6: Cải Trắng
Chương 7: Vào Cục Cảnh Sát
Chương 8: Hạ Hầu Gia
Chương 9: Tôi Rất Có Kinh Nghiệm Chém Người
Chương 10: Khu Một
Chương 11: Tôi Chỉ Phòng Vệ Thôi
Chương 12: Là Chia Tay Hay Li Hôn?
Chương 13: Lông Vàng Thiếu Đánh
Chương 14: Đường Thi Tam Bách Thủ
Chương 15: Trùm Đầu Mà Đánh
Chương 16: Tôi Từ Trước Tới Nay Luôn Mang Thù
Chương 17: Tôi Gọi Là Hạ Hầu Thiệu Huyền
Chương 18: Em Ấy Là Vợ Tôi
Chương 19: Mạng Của Cậu, Tôi Nhận
Chương 20: Tam Hệ Dị Năng
Chương 21: Từ Hôn
Chương 22: Anh Sẽ Dùng Cả Đời Để Thương Em
Chương 23: Ép Mua Ép Bán
Chương 24: Điều Tra
Chương 25: Một Mình Tôi Đấu Với Cả Trường Cậu
Chương 26: Tạm Biệt
Chương 27: Vợ, Cứ Vậy Qua Cả Đời Đi
Chương 28: Đi Ngủ Vì Sao Còn Phải Mang Súng
Chương 29: Tôi Sẽ Không Ghét Bỏ Anh
Chương 30: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 31: Hoài Nghi
Chương 32: Mễ Tiểu Bảo
Chương 33: Hối Hận Thì Không Phải Thiên Tài
Chương 34: Cắn Nó
Chương 35: Có Người Dụ Dỗ Vợ Tôi
Chương 36: Nói Em Yêu Anh Đi Vợ
Chương 37: Tôi Là Cố Ý
Chương 38: Bị Phạt
Chương 39: Người Không Có Tim
Chương 40: Một Người Cũng Trốn Không Thoát
Chương 41: Khiêu Chiến
Chương 42: Đơn Đấu Quần Ẩu Xa Luân Chiến
Chương 43: Mua Hạt Giống
Chương 44: Hoa Hồng
Chương 45: Thăng Cấp
Chương 46: Tập Chiến
Chương 47: Giết Gà Dọa Khỉ
Chương 48: Ký Ức Đã Qua
Chương 49: Viện Trưởng, Có Thời Gian Uống Chút Thuốc Đi
Chương 50: Nổi Danh
Chương 51: Cừu Ly Mạch
Chương 52: Vợ, Anh Sai Rồi
Chương 53: Nhà Tưởng Niệm
Chương 54: Bức Tranh
Chương 55: Tiêu Tiêu Xảy Ra Chuyện
Chương 56: Giáo Huấn
Chương 57: Tôi Sẽ Cứu Nhóc
Chương 58: Tổ Đội Với Tôi
Chương 59: Vợ à, Chúng ta Có Đứa Nhỏ Đi
Chương 60: Quan Trạch
Chương 61: Có Kẻ Thù không?
Chương 62: Bị Tập Kích
Chương 63: Thiên Minh Xuất
Chương 64: Không Gian Vô Dụng
Chương 65: Anh Tin Em
Chương 66: Chào Chị Dâu
Chương 67: Đừng Trách Sao Ngoan Độc
Chương 68: Tranh Cãi Căng Thẳng
Chương 69: Giết Không Tha
Chương 70: Cuộc Săn Bắt Đầu
Chương 71: Dây Leo Quỷ
Chương 72: Hạt Giống
Chương 73: Nguyên Thể
Chương 74: Mâu Thuẫn
Chương 75: Đất Lở
Chương 76: Thức Tỉnh Khỏi Cơn Mơ
Chương 77: Lấy Mày Khai Đao
Chương 78: Sinh Cho Anh Mười Cục Nắm
Chương 79: Thiệu Huyền, Tôi Làm Chuyện Xấu
Chương 80: Kí Ức Đã Quên
Chương 81: Thẩm Vấn
Chương 82: Trở Lại Trường
Chương 83: Cô Út Tới
Chương 84: Thiệu Huyền, Moah Moah!
Chương 86: Đánh Là Thương Mắng Là Yêu
Chương 87: Gặp Lại Người Quen
Chương 88: Trị Liệu Cho Liên Tiêu Thù
Chương 89: Quá Ngốc
Chương 90: Tiểu Quang Ngồi Phi Thuyền
Chương 91: Thiệu Huyền, Chúng Ta Hẹn Hò Đi!
Chương 92: Anh Hẳn Nên Cho Tôi Một Cái Ôm
Chương 93: Hoan Nghênh Chị Dâu Đến Thị Sát Bất Lạc Tinh
Chương 94: Thiệu Huyền, Đánh Một Trận Đi
Chương 95: Thiệu Huyền Mất Khống Chế
Chương 96: Uy Hiếp
Chương 97: Là Cậu Ta Sao?
Chương 98: Gặp Phải Kẻ Lừa Đảo
Chương 99: Anh Sẽ Tự Ra Tay
Chương 100: Hết Thảy Là Của Tôi
Chương 101: Phu Phu Giao Thủ
Chương 102: Chạy Tới Khu Cách Ly
Chương 103: Thẳng Thắn
Chương 104: Bên Nhau
Chương 105: Nhẫn Kết Hôn
Chương 106: Anh Phạm Tội Rồi
Chương 107: Trúng Kế
Chương 108: Là Ám Quang Đại Nhân Tặng
Chương 109: Lê Ngọc Chết
Chương 110: Vu Mã Viêm
Chương 111: Tôi Là Lão Tổ Tông Của Ông Ta
Chương 112: Về Nhà
Chương 113: Long Ảnh Trở Lại
Chương 114: Khai Giảng
Chương 115: Ngược Chết Tụi Bây
Chương 116: Bá Khí Trắc Lậu
Chương 117: Chá Lang
Chương 118: Thỉnh Cầu Của Cừu Ly Mạch
Chương 119: Thông Báo
Chương 120: Tang Thi Đột Kích
Chương 121: Một Trăm Linh Ba Cổ Thi Thể Biến Mất
Chương 122: Huấn Luyện Sinh Tồn
Chương 123: Xuất Phát
Chương 124: Thi Đấu Bắt Đầu
Chương 125: KO
Chương 126: Liên Kỳ Quang Không Bình Thường
Chương 127: Tôi Tới Tìm Cậu
Chương 128: Bão Cát
Chương 129: Hạ Hầu Trọng Tức Giận
Chương 130: Ngục Giam
Chương 131: Ông Mặc Kệ
Chương 132: Tiền Mừng
Chương 133: Quỷ Linh
Chương 134: Vì Tôi Mà Chết Đi
Chương 135: Kẹo Cưới
Chương 136: Quà Sinh Nhật
Chương 137: Đây Là Thế Giới Của Tôi
Chương 138: Bị Nhốt Trong Cửa Hàng
Chương 139: Chá Lang Bị Nhiễm
Chương 140: Hạ Hầu Lạc Vũ Quyết Tuyệt
Chương 141: Vận Mệnh Trêu Đùa
Chương 142: Kí Ức Không Thể Quên
Chương 143: Trở Lại Căn Cứ
Chương 144: Vây Thành
Chương 145: Đứa Nhỏ Chào Đời
Chương 146: Rời Đi
Chương 147: Khu Bảy
Chương 148: Tự Bạch Của Vu Mã Viêm
Chương 149: Vũ Khí Mới
Chương 150: Người Yêu Của Cậu Đâu?
Chương 151: Hạ Hầu Thiệu Huyền Đã Đến
Chương 152: Vì Tôi Mà Sống
Chương 153: Phim Thần Tượng
Chương 154: Bánh Bao Gặp Cha Mẹ
Chương 155: Tôi Tiếp Nhận Tình Yêu Của Cậu
Chương 156: Mưu Kế
Chương 157: Nhượng Bộ
Chương 158: Bị Nhốt
Chương 159: Đại Kết Cục Thượng
Chương 160: Đại Kết Cục Trung
Chương 161: Đại Kết Cục Hạ
Chương 162: Kết Thúc
Phiên Ngoại 1
Phiên Ngoại 2
Phiên Ngoại 3

Chương 85: Kỳ Nghỉ

14.1K 1.1K 73
By yangyanglingling

Chương 85: Kỳ Nghỉ

"Giải thích." Yên lặng đứng trong bóng đêm, Liên Kỳ Quang mặt không biểu tình nhìn bóng người màu đen trước mặt, cây súng trong tay lóe sáng ngân quang.

"T-36, Hạ Hầu thiếu tướng đúng là rộng rãi." Cũng không vì cây súng trong tay Liên Kỳ Quang mà sợ hãi, Long Ảnh bỏ đi lớp ngụy trang, con ngươi trầm mặc trong trẻo lại lạnh lùng hiện giờ bị huyết tinh cùng thô bạo thay thế.

"Đối phó với một đầu lĩnh không tặc, quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà."

"..."

"Tôi không có ác ý." Đối diện với Liên Kỳ Quang thật lâu, Long Ảnh dấu đi thô bạo trong mắt, trầm mặc cúi đầu.

"Tôi không tin."

"Kẻ đáng giết ta đã giết, người đáng chết đã chết, thù của tôi cũng đã báo, Mặc Long đã chết trong vụ nổ của trận phản loạn kia, hiện giờ còn sống chính là Long Ảnh."

"Nếu là trước kia, tôi còn có tâm tư muốn gầy dựng lại thế lực, chính là..." Long Ảnh dừng một chút, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Liên Kỳ Quang.

"Tôi thực thỏa mãn với cuộc sống bình an hiện giờ, tôi thật lòng thích anh trai cậu, tôi muốn một gia đình."

"Liên Dục Thành là một người chán ghét chiến tranh, tình nguyện làm người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, nếu biết thân phận của anh, tôi dám cam đoan, Liên Dục Thành sẽ làm thịt anh." T-36 xoay một vòng trong tay, cất vào không gian, Liên Kỳ Quang đút tay vào túi tiền, thản nhiên mở miệng.

"Nhưng Mặc Long đã chết rồi, hiện giờ còn sống chính là Long Ảnh, không phải sao."

"..." Mặt than nhìn ánh mắt thản nhiên của Long ảnh, Liên Kỳ Quang thực lâu không nói gì.

Thật lâu sau.

"Xem ra anh nghĩ tôi sẽ giúp anh che dấu."

"Không phải che dấu, mà là quên đi."

"Tùy anh." Liên Kỳ Quang xoay người rời đi, giọng điệu lạnh nhạt: "Nếu có một ngày anh vi phạm những lời đã nói hôm nay, tôi sẽ tự tay chém rụng đầu anh."

"Nhất định." Long Ảnh kinh ngạc nói, biểu tình chậm rãi kiên định.

"Liên Dục Thành thế nào tôi không biết, nhưng nếu Thiệu Huyền lừa tôi, tôi nhất định làm thịt anh ta."

"..." Long Ảnh.

(Học viện)

"Oa! Nghỉ rồi!"

"Này! Có sắp xếp gì chưa? Cùng đi thám hiểm Bố Đát tinh được không?"

"Tốt! !"

"Tính tôi luôn! Cùng đi!"

...

Vô luận ở nơi nào, kỳ nghỉ của học viện vĩnh viễn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của đám học trò.

Liên Kỳ Quang cũng không nhiều đồ đạc, tùy tiện thu dọn mấy bộ quần áo cùng máy tính bỏ vào không gian, liền ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, Mễ Tiểu Bảo cùng Phong Thanh Dương thấy Liên Kỳ Quang đi ra, âm thanh thoáng cái im bặt, ánh mắt tập trung về phía cậu.

Đối với bộ dáng gượng gạo của hai người, Liên Kỳ Quang làm như không thấy, tùy tay đóng cửa đi ra khỏi ký túc xá.

"Khô Mộc!" Mắt thấy Liên Kỳ Quang sắp rời đi, Mễ Tiểu Bảo đột nhiên mở miệng.

Liên Kỳ Quang dừng lại, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt bình thản: "Có việc?"

"Cái kia, ngày nghỉ cậu sắp xếp gì chưa?" Mễ Tiểu Bảo có chút mất tự nhiên vò vò góc áo, ấp a ấp úng mở miệng hỏi.

"..."

"Ách! Mình không có ý gì khác, chỉ là nếu cậu không có dự định gì, thì có thể..."

"Không cần." Mặt than đánh gãy lời Mễ Tiểu Bảo.

"A?" Mễ Tiểu Bảo sửng sốt, sắc mặt chậm rãi ảm đạm.

Nhìn Mễ Tiểu Bảo cúi đầu, Liên Kỳ Quang trầm mặc một lát, lại nói: "Tôi muốn tới tìm bạn đời của mình."

Liên Kỳ Quang dứt lời, cũng không để ý phản ứng của hai người, nhấc chân rời đi. Theo tiếng đóng cửa, Liên Kỳ Quang biến mất trong tầm mắt hai người.

Bạn đời? Nga! Hóa ra là vậy, dù sao...

Không đúng! Bạn đời! ! ? ?

Mễ Tiểu Bảo đột nhiên ngẩng đầu, cùng Phong Thanh Dương hai mặt nhìn nhau, từ trên mặt đối phương nhìn ra một mảnh kinh ngạc cùng không thể tin.

'Vợ, người của anh ba ngày sau sẽ tới, ngoan ngoãn chờ.'

'Đã biết.' Trả lời tin của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang tắt quang não, ngẩng đầu nhìn con đường nhốn nháo, xoay người đi tới một bên, ngồi xuống ở ven đường.

Đủ loại ánh mắt của đám người lui tới phóng tới, tai Liên Kỳ Quang giống như không nghe thấy, đầu óc trống rỗng, mặt than nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người.

'Xì!' Theo một trận bụi đất bay lên, cơn gió ập tới, một chiếc phi hành khí xa hoa khí phách đáp xuống ngay trước mặt Liên Kỳ Quang.

"Chào! Tiểu Quang ~~" Âm thanh ngọt mị từ trên đỉnh đầu vang vọng, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Quan Trạch đang tựa bên cửa sổ quơ quơ móng với mình.

Hôm nay là bắt đầu kỳ nghỉ, cổng học viện không còn vắng lặng như thường ngày, xe huyền phù đậu khắp nơi, người máy gia dụng, học trò không ngừng tới lui, vui cười đùa giỡn.

Hiện giờ đột nhiên xuất hiện một chiếc phi hành khí rõ ràng không phải người khu ba có khả năng sở hữu, nhất thời hấp dẫn đủ loại ánh mắt, thấp giọng thì thào bàn luận.

"Tiểu Quang, ngồi ở đây làm gì?" Tựa hồ không phát hiện bản thân đã trở thành tiêu điểm, Quan Trạch cười tủm tỉm nhìn Liên Kỳ Quang.

"Chờ Liên Dục Thành tới đón."

"Tiểu Quang, Liên Dục Thành là anh trai nhóc, không thể gọi thẳng họ lẫn tên như vậy." Quan Trạch lắc lắc ngón tay, xoay người mở cửa phi hành khí.

"..." Liên Kỳ Quang.

"Còn thất thần làm gì, mau lên nà." Quan Trạch hất cằm, nói.

Liên Kỳ Quang đứng dậy, mặt than tiến tới trước phi hành khí, thả người nhảy lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, phi hành khí xoay một vòng, hùng dũng oai vệ bay vụt đi, biến mất trong mắt mọi người.

"Phong Thanh Dương, Khô Mộc, cậu ta rốt cuộc là ai?" Nhìn theo hướng phi hành khí biến mất, Mễ Tiểu Bảo ngơ ngác mở miệng.

"Mặc kệ nó! Nếu cậu ta không chê thì vẫn làm bạn, chỉ số thông minh đã không đủ, nghĩ nhiều như vậy làm gì." Phong Thanh Dương nhún nhún vai, tiến tới ôm chầm lấy bả vai Mễ Tiểu Bảo.

"Thế nào? Ngày nghỉ có ai làm bạn không, không thì đi chung?"

"Ba mình mới cho hai vé tàu, cùng đi đi?"

"Đi a! Đúng là kẻ có tiền!"

"Thôi nha! Đừng có chọc mình!"

"..."

...

"Anh cậu có việc không tới được, vừa lúc tôi rãnh rỗi nên chủ động chạy tới đón." Trên phi hành khí, Quan Trạch khui một lon đồ uống, đưa cho Liên Kỳ Quang.

"Ân." Liên Kỳ Quang nhận đồ uống, ngốc ngốc lên tiếng.

"Nhóc không tò mò vì sao tôi ở khu ba sao?"

"Không."

"Tôi tốt bụng nói cho nhóc biết vậy."

"..." Liên Kỳ Quang.

"Diễn viên 'Tiếu Ngạo Giang Hồ' đã định rồi, chuẩn bị chụp ảnh, lần này tôi tới để thử y phục diễn."

"Đông Phương Bất Bại." Liên Kỳ Quang nhớ ra lần trước gặp, Quan Trạch nói mình tới diễn thử vai này.

"Ân ân ân!" Nói tới mục đích của mình, Quan Trạch liền thực hưng phấn, kích động kể lễ mình phải tranh đoạt với biết bao người, chiến đấu oanh liệt, cuối cùng mới giành được vai diễn.

Nhìn Quan Trạch lải nhải, Liên Kỳ Quang yên lặng uống cạn lon nước trong tay, lẳng lặng xê dịch qua một bên, nhắm mắt, bắt đầu ngủ.

"Tiểu Quang! Tiểu Quang!" Rốt cuộc cũng nói xong chặn đường gian khổ, Quan Trạch ôm chầm lấy cánh tay Liên Kỳ Quang, kích động tới mặt đỏ bừng.

"Tiểu Quang! Nhóc biết không? Bộ đồ kia thật sự rất đẹp, tôi chưa từng thấy qua quần áo đẹp đến vậy! Tưởng tượng đến lúc mặt nó diễn, tôi cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, thực hạnh phúc."

Y phục diễn?

Bị Quan Trạch túm lấy cánh tay lắc lắc, lông mi Liên Kỳ Quang run run, chầm chậm mở mắt.

Là sách cậu đưa cho Liên Dục Thành, trong đó có vẽ tranh minh họa đi?

"Tiểu Quang, lúc tôi quay phim nhóc cũng đi cùng đi, tôi nghĩ nhóc nhất định sẽ thích vai diễn đó."

"Không cần." Mặt không biểu cảm rút tay lại, một lần nữa nhắm mắt.

"Tôi muốn tới Bất Lạc tinh thăm Thiệu Huyền."

"A?" Lần này với phiên Quan Trạch ngây ngẩn.

"Nhóc thối kia đồng ý?"

"Ừm."

"Quả nhiên vợ là quan trọng nhất a." Quan Trạch lẩm bẩm nói.

"Nhóc thối này dám dấu mọi người, không được! Tôi phải nói chuyện này cho Vũ Trì, tin tức lớn a."

Liên Kỳ Quang hé mở ánh mắt thành một cái khe nhỏ, mặt than liếc nhìn Quan Trạch đang lầm bầm lầu bầu, bắt đầu nhắm mắt ngủ.

'Người ngoại tinh đúng là không bình thường.' Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu Liên Kỳ Quang lúc này.

Continue Reading

You'll Also Like

833K 25K 33
THỤ LÀ SONG TÍNH, THỤ LÀ SONG TÍNH, THỤ LÀ SONG TÍNH. Việc quan trọng nhắc lại 3 lần, không ăn được thì đừng buông lời cay đắng. Tác giả: Tiểu Linh Đ...
29.1K 718 7
tổng hợp truyện về các chú già mưu mô xinh đẹp công ăn mấy bé cường tráng ngây thơ thụ. warning: thô tục, mỹ cường, tình tiết nhanh, phi logic.[đọc k...
Dâm thú By Hổ Nhi

General Fiction

83.2K 1.5K 5
Dâm Thú (Dâm thú chi Sí Nhan - 淫兽之炽颜) Tác giả: Lý Vong Phong (李忘风) Dịch: QT Edit: Lav3n Chan Thể loại: đam mỹ, H văn, hài, mỹ cường, tuấn mỹ vương gi...
40.2K 1.8K 6
Truyện chính chủ sáng tác vui lòng không mang đi đâu. Wattpad: buidangbaotran Bảo Quân vốn yêu thầm thanh mai trúc mã của mình đã lâu, cứ ngỡ khi lên...