Trở thành vợ của tình địch (f...

Door Ngnnnnnnnnn

165K 6.2K 296

Trước đây, internet có một vấn đề rất nóng bỏng: Nếu một ngày nào đó, buổi sáng tỉnh lại, bạn phát hiện giới... Meer

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Ngoại truyện: Phụ huynh
Chương 85
Ngoại truyện: Nhận thân 1
Ngoại truyện: Nhận thân 2
Ngoại truyện: Nhận thân 3
Ngoại truyện: Nhận thân 4
Ngoại truyện: Nhận thân 5
Ngoại truyện: Nhận thân 6
Ngoại truyện: Nhận thân 7
Ngoại truyện: Nhận thân 8
Ngoại truyện: Tình thú 1
Ngoại truyện: Tình thú 2
Ngoại truyện: Hạnh phúc 1
Ngoại truyện: Hạnh phúc 2
Ngoại truyện: Hạnh phúc 3
Ngoại truyện: Hạnh phúc 4
Hình Ảnh

Chương 71

1.5K 60 0
Door Ngnnnnnnnnn

Ngay từ đầu Lục Thừa Hòa không có phòng bị, cho nên bị đánh cho không kịp trở tay, mà sau đó thấy rõ tình hình có đưa tay lên ngăn cản, bị ngã cũng đỡ chút chật vật. Có điều mặc dù thân thể anh không đến nỗi yếu ớt, nhưng Lăng Tứ dáng người cao lớn, lại cách biệt tuổi tác, thấy người mình thích bị bắt nạt, hai mắt đều đỏ bừng, nên liều mạng đánh lên người anh mấy cái, cũng ngoan độc ngừng lên người anh một lát, vì vậy dù anh dùng hết sức ngăn cản, nhưng vẫn bị nghé con Lăng Tứ này khống chế.

Tô Giản vừa yên lặng cổ vũ Lăng Tứ, vừa làm bộ khuyên can: "Ai ya, Lăng Tứ, đừng đánh! Mau dừng tay! Nghe lời! Đánh nhau thì không phải học sinh ngoan rồi!" Có điều dù lời anh nói hết sức chính nghĩa, động tác lại vô cùng thục nữ, không tiến lên mà kéo cũng không mạnh tay, chỉ đứng tại chỗ mà nhìn.

Mắt thấy cũng được rồi, Tô Giản vội kéo tay Lăng Tứ: "Lăng Tứ, dừng tay! Nghe lời, đừng đánh!"

Trên người Lăng Tứ cũng bị đánh mấy cái, nhưng may mà trên mặt còn sạch sẽ, cậu thở hổn hển quay mặt lại, ánh mắt nhìn Tô Giản có chút đỏ: "Cô giáo, ông ta bắt nạt cô!" Trong lòng cậu, cô giáo là người đã có chồng, bây giờ lại bị một người đàn ông xa lạ áp lên tường cưỡng hôn, cậu hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện có thể Tô Giản ngoại tình... lại phản ứng đầu tiên chính là, có người xấu muốn bắt nạt cô giáo! Cho nên nhiệt huyết sôi trào, cậu liền chạy vọt đến!

Tô Giản nói: "Ừ, cảm ơn, cũng không bị thương ở đâu?" Nói xong còn quan sát cậu từ trên xuống dưới. Bất kể thế nào, anh cũng lợi dụng Lăng Tứ để anh hả giận, Lăng Tứ là học sinh của anh, nếu cậu bị thương, trong lòng anh cũng sẽ áy náy.

Mặt Lăng Tứ cũng hồng lên, cậu nhóc vừa rồi còn hùng hổ như một con báo giờ lại trở nên ngại ngùng: "Không, không có, cô giáo, em rất khỏe!"

Tô Giản nói: "Thật? Đừng gạt cô."

Lăng Tứ đỏ mặt nhìn anh, hai con mắt trong vắt: "Không có, em không lừa cô, cô giáo."

Lúc này Tô Giản mới yên tâm, xoay người nhìn gò má xanh một mảng của Lục Thừa Hòa, trong lòng Tô Giản cười thầm, trên mặt lại lộ vẻ ân cần: "Ngài Lục, anh sao rồi?"

Vẻ mặt Lục Thừa Hòa âm trầm, không nói gì.

Vẻ mặt Tô Giản áy náy: "Thật xin lỗi, là học trò của tôi không hiểu chuyện. Có điều, cậu nhóc cũng là nghĩ tôi bị bắt nạt, cho nên mới... Hiện tại tuổi còn nhỏ, cho nên có chút xúc động làm chuyện thô lỗ, Ngài Lục rộng lượng, có thể không trách nó không?" Nói xong còn cầm tay Lăng Tứ. "Nhanh nói xin lỗi người này đi."

Nghĩ đến hình ảnh người đàn ông này vừa rồi chặn Tô Giản muốn hôn cô vừa nãy, trong mắt Lăng Tứ đều là vẻ không phục, hoàn toàn không muốn xin lỗi, nhưng đảo mắt thấy Tô Giản đang tha thiết nhìn mình, cậu chỉ có thể cứng rắn nói: "Thật xin lỗi!"

Thấy Lục Thừa Hòa vẫn không lên tiếng, Tô Giản nói: "Ngài Lục?"

Lúc này Lục Thừa Hòa mới trầm giọng nói: "Anh không thích so đo với một thằng nhóc. Giản Giản, em cùng anh đến bệnh viện kiểm tra một chút đi."

Cùng lắm cũng chỉ đơn giản đánh một trận, còn phải tới bệnh viện sao? Nhưng là Lăng Tứ động tay trước, bây giờ anh muốn xin lỗi thay Lăng Tứ, tạm thời không từ chối Lục Thừa Hòa, vì vậy gật đầu nói: "Được rồi."

Lúc này Lăng Tứ có chút không yên lăng, nói thẳng: "Cô giáo, em đi rồi, ông ta sẽ lại bắt nạt cô thì biết làm sao bây giờ? Nếu không em đến bệnh viện cùng cô, người đánh là em, ai làm người đó chịu!"

Còn ai làm người đó chịu nữa, Tô Giản bật cười, muốn sờ sờ đầu Lắng Tứ, nhưng cuối cùng vì không đủ cao, chỉ có thể vỗ vai cậu, thấp giọng nói: "Em yên tâm, em đánh anh ta một trận, nhất định anh ta sẽ không dám bắt nạt cô nữa!"

Lúc này Lăng Tứ mới tạm yên lòng ôm cặp sách rời đi.

Lục Thừa Hòa trầm mặt lên xe, Tô Giản cũng chỉ đành ngồi lên theo.

Đi đến bệnh viện, lúc Lục Thừa Hòa bắt đầu kiểm tra, Tô Giản liền nhận được điện thoại của An Dĩ Trạch. Tô Giản nhìn Lục Thừa Hòa một cái, đi ra ngoài nghe điện thoại.

An Dĩ Trạch nói: "Giản Giản, em về nhà rồi?"

"Còn chưa về." Tô Giản nói. "Hiện tại tôi đang ở bệnh viện số một, anh tan làm chưa? Tan làm đến đón tôi đi."

"Bệnh viện." Giọng nói của An Dĩ Trạch rõ ràng căng thẳng. "Sao lại đi bệnh viện? Em khó chịu chỗ nào?"

"Không phải rôi." Tô Giản nói. "Ừm... một người bạn bị thương, tôi đi theo anh ta đến đây kiểm tra một chút."

Giọng nói An Dĩ Trạch dừng lại: "Bạn gái... hay bạn trai?"

Nghe vậy khóe miệng Tô Giản không khỏi cong lên: "Bạn trai."

An Dĩ Trạch phía bên kia nhất thời không lên tiếng.

Mắt cười của Tô Giản cong cong: "Cho nên, anh mau đến đây đi, hành động nhanh lên một chút!"

An Dĩ Trạch nói: "Chờ anh."

Tô Giản nghe thấy tiếng ngắt điện thoại từ bên kia truyền đến, đột nhiên cảm thấy tâm tình vừa rồi bị Lục Thừa Hòa phá cho hỏng bét nhất thời khá hơn.

Kiểm tra xong, Lục Thừa Hòa cũng không có gì đáng ngại. Chính anh cũng biết, chỉ là anh muốn kéo Tô Giản đi theo mà thôi, vì vậy sau khi kiểm tra xong, anh kéo lại Tô Giản đã hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị rời đi.

"Giản Giản, anh đưa em về."

"A, không cần, không cần, lát nữa ông xã tôi sẽ đến đón tôi, tôi đến bên kia đợi là được rồi."

Nghe thấy hai chữ 'ông xã' từ miệng anh, ánh mắt Lục Thừa Hòa sâu thẳm, từ từ, vẻ mặt lại có chút thẫn thờ: "Giản Giản, thật ra em rất hận anh đúng không?"

"Hả?" Tô Giản sững sờ. "Không có, không có, tôi hận anh làm gì?"

"Nếu như em không hận anh, cần gì phải gạt anh như vậy?" Lục Thừa Hòa nói. "Mặc dù em không muốn thừa nhận, nhưng anh biết, em và chồng của em, thật ra không có chút tình cảm nào."

Tô Giản nhức đầu nói: "Ngài Lục, tôi đã nói qua, tôi và chồng tôi rất yêu nhau."

Lục Thừa Hòa hoàn toàn không tin tưởng anh, chỉ nói: "Giản Giản, anh biết em không muốn tùy tiện tha thứ cho anh, nhưng anh chỉ muốn nói cho em biết, anh vẫn luôn chờ đợi em. Anh biết em có nỗi khổ, có điều, em có nghĩ đến hay không, nếu chuyện kết hôn giả của em bị bác gái biết, bà ấy sẽ nghĩ sao? Hiện tại thân thể bác gái không tốt, sẽ không chịu nổi đả kích này."

Tô Giản vẫn luôn bình tĩnh dần tức giận: "Anh có ý gì?" Họ Lục đang muốn lấy mẹ Tô ra uy hiếp anh?

Vẻ mặt Lục Thừa Hòa vẫn dịu dàng: "Giản Giản, anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn nói, nếu như em thật sự là vì bệnh của bác gái, anh hoàn toàn có thể giúp một tay, anh sẽ không để em chịu oan ức."

"Vậy bao nhiêu tiền?" Tô Giản nói. "Ý của anh là, anh bỏ tiền ra, tôi thành người của anh?"

Lục Thừa Hòa không đề phòng anh sẽ nói thẳng ra như vậy, nhất thời nghẹn một cái, nhưng thấy vẻ mắt chán ghét của Tô Giản, nhất thời quyết tâm nói: "Nếu như em cũng là muốn ở cùng một người đàn ông, tại sao lại không thể ở cùng anh?"

Vẻ mặt Tô Giản kỳ quái: "Ý của anh là, anh muốn kết hôn với tôi?"

Lục Thừa Hòa nghẹn lại một chút, vẻ mặt có chút chần chờ: "Trước tiên chúng ta có thể thử, phải từ từ khôi phục tình cảm trước đã..."

Dùng tiền mua lại bạn gái trước, còn không muốn kết hôn... Tô Giản đột nhiên lĩnh ngộ được tinh túy trong câu 'khốn khiếp bắt cá hai tay' trong lời nói của Nhan Tử Vi. Không biết tại sao, anh đột nhiên nghĩ đến An Dĩ Trạch, vào giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng có cảm tình với An Dĩ Trạch.

"Không cần." Vẻ mặt Tô Giản nghiêm nghị, giọng nói cũng dần nghiêm túc. "Tôi không biết anh từ đâu lấy được tin tức tôi kết hôn giả, nhưng, tôi phải nói cho anh, tôi là chồng tôi thật sự là yêu nhau thật lòng, tôi yêu anh ấy mà anh ấy cũng yêu tôi."

Ánh mắt Tô Giản vô cùng chân thành, vẻ mặt nghiêm túc, kỹ năng diễn xuất trong nháy mắt đạt đến đỉnh cao, giống thật đến mức ngay cả anh cũng phải tin.

"Trước đây có lẽ tôi thật sự thích anh, có điều, chuyện này đã là quá khứ. Quá khứ đã qua, tôi muốn bắt đầu tương lai, mà người đàn ông đi cùng tôi sau này, sẽ chỉ là chồng tôi, không phải ai khác."

Tô Giản nói xong, bốn phía nhất thời trở nên yên tĩnh.

Tô Giản lén cho mình một like, thấy vẻ mặt chấn động của Lục Thừa Hòa, trong lòng vô cùng hài lòng. Có điều anh nhanh chóng phát hiện phương hướng ánh mắt của Lục Thừa Hòa không đúng, anh nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của Lục Thừa Hòa, đột nhiên ngẩn người.

Chết tiệt, An Dĩ Trạch ở đây từ lúc nào? Sao đứng sau lưng mà anh cũng không phát hiện! Nghĩ đến lời kịch vừa rồi của mình, Tô Giản có chút không được tự nhiên, nhưng chú ý đến Lục Thừa Hòa, rồi lập tức kịp phản ứng, nhào qua ôm lấy hông An Dĩ Trạch, làm nũng nói: "Ông xã, sao anh lại chậm như vậy?"

An Dĩ Trạch ngừng lại nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm.

Tô Giản thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút không đúng, ôm hông anh lắc lắc: "Dĩ Trạch?"

Lúc này An Dĩ Trạch mới giơ tay lên sờ đầu anh một cái, 'ừ' một tiếng, sau đó giương mắt nhìn về phía Lục Thừa Hòa: "Vị này là..."

Lục Thừa Hòa nhìn anh: "Xin chào, tôi tên là Lục Thừa Hòa, là người trong lòng Giản Giản."

An Dĩ Trạch tất nhiên biết người đàn ông trước mắt là vị bạn trai cũ trên màn hình máy tính của Tô Giản lúc trước, nghe vậy tim anh đập mạnh, ánh mắt híp lại, chậm rãi nói: "Xin chào, tôi là chồng của Giản Giản."

Dù vẻ mặt hai người coi như bình tĩnh, nhưng Tô Giản vẫn cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, mà nghĩ đến bầu không khí này còn là vì mình, Tô Giản không khỏi cảm thấy 囧.

"Hic, ngài Lục bị thương, cho nên em cùng anh ta đến bệnh viện kiểm ra một chút." Tô Giản giải thích với An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch hạ mắt nhìn anh: "Chuyện gì xảy ra? Em có bị thương?"

Tô Giản lắc đầu: "Em không có, em chỉ đến cùng ngài Lục thôi."

Lục Thừa Hòa nói: "Chuyện của tôi, người lo lắng nhất là Giản Giản."

Tô Giản mãnh liệt châm chọc trong lòng: Ai lo lắng cho anh? Nếu hung thủ không phải học trò của tôi, ai lại muốn đến bệnh viện với anh? Nhưng ngoài mặt anh lại tỏ vẻ chính trực nói: "Hết cách rồi, em là người lương thiện, thấy có người cần nên mới tiến lên giúp đỡ. Xã hội bây giờ không khí không được tốt, ngay cả bà lão ngã xuống mọi người cũng không đỡ, em cảm thấy cái này không tốt, nếu mọi người đều như vậy, làm sao xây dựng xã hội hài hòa của chúng ta? Em nói đúng không, ông xã?"

Trong mắt An Dĩ Trạch hiện lên nụ cười châm biếm: "Em nói đúng."

Lục Thừa Hòa: "..."

An Dĩ Trạch nhìn về phía Lục Thừa Hòa, vẫn còn địch ý, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn một chút:" Anh có quen bác sĩ ở đây, ngài Lục cần giúp một tay không?"

Sắc mặt Lục Thừa Hòa không dễ nhìn lắm: "Không cần, tôi đã kiểm tra xong rồi."

An Dĩ Trạch nói: "Vậy, cần tôi đưa ngài Lục về nhà không?"

"Không dám phiền hai người." Lục Thừa Hòa nói. "Tôi có lái xe đến." Nói xong nhìn về phía Tô Giản. "Giản Giản, không bằng để anh đưa em về nhà?"

Chồng tôi còn ở đây, ngài Lục có cần phải cố chấp vậy không? Tô Giản đang định mở miệng, An Dĩ Trạch nói: "Không phiền đến ngài, nếu là chuyện của vợ tôi, tôi tất nhiên sẽ giúp đến tận cùng. Có điều vợ tôi tôi biết chăm sóc cho chu đáo, cũng không phiền đến ngài phí công."

Tô Giản có chút tiếc nuối, tại sao trong tay lại không có túi hạt dưa chứ!

Ba người cùng đi về phía bãi đậu xe, kết quả không biết có phải trùng hợp hai không, xe hai người An Lục lại để sát cạnh nhau.

Lục Thừa Hòa mở cửa xe, nhìn về phía An Dĩ Trạch đang nắm tay Tô Giản, trầm giọng nói: "Giản Giản, em không cần phải khổ cực diễn kịch, bất kể em có nhận hay không, anh tin, em đối với anh cũng..."

Lời của Lục Thừa Hòa hơi ngừng lại, vì ở trước mắt anh, Tô Giản đột nhiên giơ tay kéo cổ của người đàn ông, sau đó nhón chân hôn lên!

Cả người Lục Thừa Hòa cứng ngắc, hai mắt bốc lửa. Nhưng hai người bên kia hiển nhiên không chú ý đến anh, hôn vô cùng nhập tâm.

Tô Giản nhắm mắt: Nói hết chân tình rồi mà còn không tin, thế nào còn buộc tôi phải diễn cảnh nóng, mẹ!

An Dĩ Trạch rùng mình một cái lập tức nhập tâm: Giản Giản nói, người đàn ông đi cùng cô nửa đời sau, sẽ chỉ là mình, sẽ không phải người khác...

Cho đến khi hai người hôn xong, xe của Lục Thừa Hòa đã rời.

Tô Giản bị An Dĩ Trạch đè lên thành xe, thở hổn hển nhìn An Dĩ Trạch: "Lấy tay ra."

An Dĩ Trạch lưu luyến rút tay từ trong quần áo anh ra.

Tô Giản chột dạ nhìn chung quanh. An Dĩ Trạch ở một bên nói: "Không có ai."

Vẻ mặt Tô Giản có chút đỏ lên, lại vẫn sĩ diện: "Có người thì sao?"

An Dĩ Trạch cười mỉm gật đầu: "Ừ, có người thì sao?"

Hai người ngồi vào trong xe, Tô Giản nhìn khuôn mặt cười mỉm của An Dĩ Trạch, vẻ mặt thoải mái, không biết tại sao, tâm tình cũng theo đó tốt lên, nhưng lại cố ý nghiêm mặt: "Vừa rồi tôi là vì diễn xuất, mới nói cái đó, anh đừng suy nghĩ nhiều!"

An Dĩ Trạch mỉm cười nói: "Ừ, anh không nghĩ nhiều."

Tô Giản nói: "Anh không suy nghĩ nhiều mới là lạ! Anh xem anh đi, mặt đầy sắc xuân!"

An Dĩ Trạch: "..."

Tô Giản nói:" Anh ta biết chuyện chúng ta kết hôn giả."

An Dĩ Trạch vừa nghe được chuyện này từ miệng Tô Giản, vẻ mặt nhất thời có chút nghiêm nghị: "Không sao, chỉ cần chúng ta không thừa nhận, người khác biết cũng vô dụng."

"Nhưng sớm muộn chúng ta cũng sẽ ly dị, nếu không ai biết còn có thể nói là do không hợp, nhưng nếu để người khác biết chúng ta kết hôn giả, có thể không tốt hay không?" Tô Giản có chút lo lắng, nhất là Lục Thừa Hòa lấy mẹ Tô ra uy hiếp anh, khiến anh có chút buồn bực.

Nghe được hai chữ 'ly dị', vẻ mặt An Dĩ Trạch hơi trầm xuống, nhất thời không nói gì.

Tô Giản cau mày nói: "Kỳ quái, sao anh ta biết được?" Thường ngày, anh và An Dĩ Trạch phối hợp vô cùng hoàn mỹ, đến ngay cả người bên cạnh cũng không biết, làm sao Lục Thừa Hòa có thể biết được?

"Không biết." An Dĩ Trạch nói. "Có điều anh ta biết thì sao, trừ lúc bắt đầu là giả, ngoài ra, tất cả đều là thật."

Tô Giản sửng sốt một chút. Lời này đúng là không sai, tờ giấy hôn thú là thật. An Dĩ Trạch thích anh cũng là thật, ngay cả quan hệ đó cũng trở thành thật...

Tô Giản yên lặng đỡ trán.

An Dĩ Trạch nhìn về phía anh: "Sao vậy?"

Vẻ mặt Tô Giản cô đơn, thở dài một tiếng: "Cuộc sống, thật là vừa máu chó lại máu chó mà..."

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

2M 154K 79
Tên gốc: 小聋子受决定摆烂任宠 Hán Việt: Tiểu lung tử thụ quyết định bãi lạn nhậm sủng Tác giả: Nghiêm Tụng Tụng @hoameei Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đ...
239K 24K 166
Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Hệ thống, Xuyên sách, Cường cường, Chủ thụ, Hài hước, Ngược tra, Tra công, Tra thụ, Vô CP Giới thiệu: Yến Song là m...
16.8K 1.7K 27
Nhiếp ảnh gia trong một lần chạy job, vô tình gặp được chàng thơ cả đời
7.2K 231 156
* Do yêu thích bộ manhwa nhưng lại không có ai dịch novel nên mình tự dịch để đọc. * Truyện được dịch hoàn toàn từ google, nội dung có thể không đúng...