[Du Châu] Vừa Gặp Đã Yêu

By HaNaWon1204

29.7K 1.3K 57

Tác giả: 浅浅叫嚣yz Dịch: HaNa aka me Thể loại: ABO - HE Tình trạng: Hoàn More

Thả thính ~
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Khoe bánh kem offline
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20 (Hoàn) - P1
Chương 20 (Hoàn) - P2
Phiên ngoại

Chương 8

1K 55 0
By HaNaWon1204


Nghe nói giường ngủ đối với người đang ngã bệnh có một loại lực hấp dẫn rất lớn, cúp điện thoại của Hoàng Cảnh Du xong Hứa Nguỵ Châu vừa lại cảm giác buồn ngủ, liền ngủ thẳng đến xế chiều.

Lúc tỉnh lại thân thể cuối cùng cũng trở về tình trạng bình thường không sốt cao nữa, tay chân cũng khôi phục lại chút khí lực.

Sự thật chứng minh người ngã bệnh đầu óc cũng không nhớ tốt lắm, Hứa Nguỵ Châu hoàn toàn đã quên câu Hoàng Cảnh Du nói muốn tới thăm mình, cậu đóng cửa phòng kí túc xá đi ra ngoài.

Tản bộ trong trường ngẫu nhiên đụng phải mấy người bằng hữu học chung lớp, Hứa Nguỵ Châu cũng vui vẻ cười bắt chuyện.

"Hắc, bạn thân, tôi mời cậu ăn cơm!" Đột nhiên có một nam nhân hướng cậu mở miệng nói, Hứa Nguỵ Châu nhíu nhíu mày "Tôi không nhận ra cậu."

"Tôi nhận ra là được rồi, cậu không phải vốn là ca sĩ hát rất êm tai hôm nhạc hội sao! Tôi tên là Tiếu Nhiên, muốn mời thần tượng mình ăn một bữa cơm không quá đáng chứ."

Trong không khí tràn ngập mùi Alpha, Hứa Nguỵ Châu rõ ràng cảm giác được đối phương lai giả bất thiện*, dù cậu sẽ không bị mùi này ảnh hưởng nhưng vẫn là nghĩ nên nhanh thoát khỏi.

*Lai giả bất thiện(来者不善) : đến nhưng không có thiện ý.

"Xin lỗi, làm ơn tránh ra."

Đối phương nhanh chóng bắt được cánh tay cậu: "Cậu là người đầu tiên có dũng khí cự tuyệt tôi. Bất quá cũng không có nghĩa là tôi chỉnh không được cậu, biết không?"

Hứa Nguỵ Châu vừa định dùng sức thoát ra, đột nhiên khí lực đang nắm chặt cánh tay cậu biến mất, sau đó là tiếng vật ngã xuống đất, định thần vừa nhìn lại đã thấy Tiếu Nhiên lỗ mũi đổ máu, bên cạnh đúng là người kia.

"Hoàng Cảnh Du. . ." Hứa Nguỵ Châu ngơ ngác gọi một tiếng, tựa hồ là không nghĩ tới hắn lại ở chỗ này xuất hiện.

Cố ý ở quán bar xin về đến xem cậu, kết quả mới vừa đi đến nửa đường thì đằng xa đã chứng kiến Hứa Nguỵ Châu bị một nam nhân làm phiền, Hoàng Cảnh Du vốn đang hết sức bình tĩnh trong nháy mắt đã bộc phát lên.

"Cảnh. . . Cảnh Du đừng đánh nữa! Mau dừng tay!" Alpha ở trong trường học đánh nhau hậu quả vốn là hết sức nghiêm trọng, điểm này Hứa Nguỵ Châu hiểu rất rõ nên lập tức muốn ngăn lại, nhưng ngược lại bị Hoàng Cảnh Du đẩy văng ra ra.

Tiếu Nhiên cũng là một Alpha, cùng Hoàng Cảnh Du đánh nhau khí lực cũng tương xứng, nhưng vì đang phẫn nộ nên Hoàng Cảnh Du khí lực tăng gấp bội rất nhanh chiếm thượng phong.

"Ngươi con mẹ nó! Người của ta ngươi cũng dám đụng vào? ! Không muốn sống có phải hay không!" Hoàng Cảnh Du hai mắt đỏ ngầu, bình thường đã rất lợi hại rồi nhưng lúc này càng có uy lực hơn, dùng vài quyền đập xuống mặt Tiếu Nhiên đến hộc máu.

"Con mẹ nó đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi! !" Thẳng đến khi bị bảo an lôi đi, Hoàng Cảnh Du vẫn là cảm giác được chưa đánh đủ.

Hứa Nguỵ Châu thất thần mà đứng ở một bên, tư tưởng sớm đã bị nháo loạn đến tê dại, cậu nhìn xe Cảnh Sát chạy tới, sau đó mới thanh tỉnh rút điện thoại.

"Con trai! Rốt cục cũng nhớ tới bà mẹ già này rồi?" Điện thoại truyền đến tiếng Ngụy ma ma nhẹ nhàng khoan khoái cười, hình như hai người quan hệ không phải mẫu tử mà là giống như huynh đệ đã lâu không gặp.

"Mẹ." Hứa Nguỵ Châu lúc này thật sự là cười không nổi "Con có người bằng hữu bị bảo vệ trường bắt đến đồn cảnh sát rồi, mẹ có thể hay không. . ."

"Ta biết ngay tiểu tử ngươi tìm ta là không phải chuyện tốt rồi! Được được được mẹ biết rồi, mẹ nhảy hết bài này sẽ đi giải quyết."

"Không được, mẹ, mẹ mau. . ." Nói còn chưa hết câu, người bên kia đã cúp điện thoại.

Lo lắng người trong cảnh cục sẽ đối với Hoàng Cảnh Du gây bất lợi, Hứa Nguỵ Châu cắn răng suy nghĩ, sau đó đoạt lấy một chiếc xe đạp của bạn học bên cạnh hướng đại môn phóng đi.

Nhà họ Hứa ở thành phố W cũng là số một trong số hai bá chủ lớn, cơ hồ không người nào không biết, cảnh sát tất nhiên không dám không để mặt mũi cho Hứa Nguỵ Châu, không thể làm gì khác hơn là cho cậu vào.

Hoàng Cảnh Du ở băng ghế chờ chứng kiến Hứa Nguỵ Châu đi vào liền đứng lên.

"Châu Châu, em tới rồi?" Vẫn vui vẻ bình thường cười khúc khích, giống như hắn không phải kẻ bị bắt vì đánh người vậy.

Biết hắn không có việc gì, Hứa Nguỵ Châu tâm lý nặng nề mới giải thoát, nhưng chứng kiến tên ngốc này còn có tâm tình cười, tức giận nhân tiện vừa lại kéo đến.

Hứa Nguỵ Châu đi qua nhắm ngay vai Hoàng Cảnh Du đánh một quyền, giận dỗi ngồi ở một bên không để ý tới hắn.

Hoàng Cảnh Du gãi gãi đầu, đi qua ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Nguỵ Châu, vẻ mặt lấy lòng thoạt nhìn tựa như một con cún khổng lồ.

"Châu Châu, tức giận sao? Này không thể trách anh, người kia dám đối với em động thủ, anh như thế nào có thể đứng yên!"

"Anh bị bệnh thần kinh sao? Anh nói như thế là hắn quá đáng, như vậy còn anh, cái buổi tối kia....? Có phải hay không cũng nên ăn một trận?"

Hứa Nguỵ Châu mắng xong thì nước mắt nhịn đã lâu rốt cuộc cũng chảy xuống.

Cái này đến phiên Hoàng Cảnh Du đau lòng rồi, ngồi bên cạnh đem người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cậu, nhẹ giọng nói xin lỗi.

"Châu Châu, em có thích anh không?" Cậu thật vất vả tâm tình mới ổn định một chút, nghe thấy Hoàng Cảnh Du hỏi câu này, lập tức đẩy hắn ra, đem mặt xoay qua bên kia.

Thật sự là tự làm bậy không thể sống. . .

Trong lòng sớm đã đem chính mình mắng thiên biến vạn biến, Hứa Nguỵ Châu một điểm phản ứng cũng không có, Hoàng Cảnh Du mạnh mẽ đem cậu xoay lại, đưa tay trái tới trước mắt cậu.

"Châu Châu, nhớ cái này không?"

Chiếc "nhẫn" cứ như vậy hiện ra trước mắt, Hứa Nguỵ Châu bả vai cũng bắt đầu run rẩy.

Chứng kiến cậu quả nhiên không quên, Hoàng Cảnh Du kéo tay Hứa Nguỵ Châu qua hôn lên vết bớt trên cổ tay.

Hứa Nguỵ Châu giống như đã đánh mất hồn ở chỗ nào rồi, đôi mắt to lấp lánh cũng trở nên có chút trống rỗng.

Hoàng Cảnh Du nghĩ cậu có thể trong một chốc nghĩ không ra, vừa định đứng dậy đi ra nơi khác, nhưng lúc vừa xoay người thì trong nháy mắt tay bị kéo lại, giây tiếp theo đã bị đẩy ngã xuống ghế dài.

Hứa Nguỵ Châu cả người dán sát vào, mục tiêu rất rõ ràng: môi Hoàng Cảnh Du.

Môi hai người dính chặt vào nhau, rất nhanh Hoàng Cảnh Du đổi thành chủ động, mùi hương từ cậu kích thích tính dục của hắn, rất nhanh Hứa Nguỵ Châu đã bị hôn đến không còn khí lực.

"Thời gian dài như vậy, anh vẫn luôn nhớ em." Hoàng Cảnh Du hôn lên tai Hứa Nguỵ Châu, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm.

"Bây giờ em đã hiểu tại sao em đối với anh lại dị thường mẫn cảm, tại sao đối với anh vẫn nhớ mãi không quên rồi." Một lúc lâu sau, Hứa Nguỵ Châu chủ động ôm cổ Hoàng Cảnh Du, nhìn hắn nói "Hoàng Cảnh Du, em yêu anh."

"Anh cũng vậy.."

Trao đổi ánh mắt xong, cũng không biết là ai chủ động, hai người vừa lại hôn nhau.

Nhưng rất nhanh không khí trong phòng đã bị một luồng khí đặc đánh vỡ, Hứa Nguỵ Châu nghe thấy được mùi rượu quen thuộc, trong nháy mắt bị kích thích đến vẻ mặt đỏ bừng.

"Làm gì vậy!" Hứa Nguỵ Châu tức giận đẩy Hoàng Cảnh Du một cái.

"Bảo bối" Hoàng Cảnh Du cười cười, toàn bộ có thể dùng từ "lưu manh" để hình dung, "Anh muốn em."

Continue Reading

You'll Also Like

218K 16.7K 67
Jimin tham gia vào 1 chương trình hẹn hò giấu mặt trên TV và thế quái nào người bắt cặp với cậu lại là thằng cha người yêu cũ - Jungkook. Vậy nên xảy...
491 50 17
Tóm tắt : Beomgyu sống ở Mỹ lâu năm quyết định quay về Hàn để sống . Vô tình gặp đc Yeonjun làm cuộc đời anh có thêm nhiều ngã rẽ.
159K 12.6K 50
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...