[Du Châu] Vừa Gặp Đã Yêu

By HaNaWon1204

29.7K 1.3K 57

Tác giả: 浅浅叫嚣yz Dịch: HaNa aka me Thể loại: ABO - HE Tình trạng: Hoàn More

Thả thính ~
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Khoe bánh kem offline
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20 (Hoàn) - P1
Chương 20 (Hoàn) - P2
Phiên ngoại

Chương 6

1.1K 65 3
By HaNaWon1204


Hoàng Cảnh Du không biết chính mình vốn là như thế nào quay về túc xá.

Lâm Phong Tùng đang ngồi ở computer chơi trò chơi, nghe được tiếng động của cánh cửa nhân tiện quay đầu lại nhìn, Hoàng Cảnh Du mặt đen như đáy nồi, hai mắt vô thần, thoạt nhìn làm cho người ta có chút không rét mà run.

"Cảnh Du ca, ngươi, ngươi không sao chứ."

Hoàng Cảnh Du trực tiếp không nhìn Lâm Phong Tùng mà đi vào phòng tắm.

Dòng nước lạnh lẽo xối trên người, hắn mới lấy lại chút ý thức, đồng thời còn có một ít trí nhớ không trọn vẹn chậm rãi hiện lên. . .

[Năm bảy tuổi bởi vì phụ thân hàng năm ở nước ngoài quản lý xí nghiệp, Hoàng Cảnh Du đi theo mẫu thân đi tới thành phố W gần nhà cậu hắn ở tạm, có người thân bên cạnh dù sao cũng ấm áp hơn.

Đó là một ngày trời mưa, sau giờ cơm trưa Hoàng Cảnh Du ở quán cà phê của cậu mình chơi, vừa ngẩng đầu đã phát hiện một thân ảnh nhỏ trú ngoài hiên quán.

Có lẽ là lòng hiếu kỳ, Hoàng Cảnh Du mở cửa đi tới chỗ tiểu tử kia.

Nam hài thoạt nhìn chỉ tầm bốn năm tuổi, đôi mắt thật to tròn hiếu kì nhìn vào quán, hoàn lại có một chút sợ hãi khi bị phát giác.

Từ nhỏ được rèn luyện nên dù mới bảy tuổi nhưng Hoàng Cảnh Du đã so với bạn cùng lứa tuổi cao hơn nửa cái đầu, nam hài này vóc dáng ngay cả bờ vai của hắn cũng đứng không đến.

Vì vậy Hoàng Cảnh Du khom lưng nhẹ nhàng hỏi một câu: "Này, em như thế nào một mình đứng ở chỗ này hả?"

"Em theo mẹ đi tản bộ, kết quả mưa quá lớn không cẩn thận đi rời ra." Nam hài cũng không sợ người lạ, cái tuổi này hài tử hầu hết tìm không được cha mẹ hẳn là đã sớm gào khóc rồi, nhưng cậu nhóc này trong thanh âm hoàn toàn nghe không ra sự sợ hãi nào.

"Vậy... trước tiên theo anh vào quán đi, đợi mưa tạnh anh dẫn về nhà, yên tâm, ca ca không phải là người xấu oh."

"Nhưng. . . Em không có tiền."

"Không sao." Hoàng Cảnh Du cười cười nhéo mặt tiểu tử, sau đó kéo cánh tay nhỏ kia vào quán.

"Ca ca, răng của ca ca thật đáng yêu." Hai người mới vừa mặt đối mặt ngồi xuống, nam hài nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du đột nhiên thốt ra một câu.

"Đây là tiểu răng hổ, hắc hắc hắc!" Cười ngây ngô hai tiếng, Hoàng Cảnh Du lấy một ly trà sữa đưa tiểu nam hài: "Anh gọi là Hoàng Cảnh Du, em tên là gì?"

"Em là Châu Châu, Cá Voi ca ca." Nam hài trả lời.

"Nhà em ở đâu?" Hoàng Cảnh Du nghĩ cậu nhóc nhỏ như vậy phỏng chừng cũng không nhớ được địa chỉ, hắn có thể dẫn hài tử đi lòng vòng, xem một chút có cha mẹ đến nhận không.

Không nghĩ tới nam hài chuẩn xác nói ra địa chỉ.

Này không phải hàng xóm sát bên sao? Trách không được đứa nhỏ này thoạt nhìn rất nhìn quen mắt.

"Châu Châu ngoan, trước tiên chơi một lát, ca ca đi giúp cậu làm chút việc đã." Thẳng đến khi cậu Hoàng Cảnh Du kêu một tiếng, hắn mới đứng dậy đi vào bếp.

Đại khái qua hai mươi phút sau, mưa to đã biến thành rả rích.

Khi Hoàng Cảnh Du trở lại nam hài đã dựa vào trên bàn cơm ngủ say.

Không đành lòng đánh thức, Hoàng Cảnh Du lấy áo khoác mình đắp lên tiểu nam hài, sau đó cõng cậu nhóc lên lưng.

Nam hài ngủ trên vai Hoàng Cảnh Du liên tục cọ cọ vào cổ hắn, làm cho Hoàng Cảnh Du có một loại cảm giác như được mèo dụi, không khỏi cảm thấy ấm áp.

Đi tới nhà cậu nhóc gõ cửa, Hoàng Cảnh Du ngạc nhiên phát hiện mẹ mình cư nhiên cũng ở chỗ này, mà một vị khác xinh đẹp tầm tuổi mẹ đi ra, nhất định chính là mẹ của nam hài này rồi.

"Hoàng Cảnh Du, này là chuyện gì xảy ra?" Hoàng mama sắc mặt trắng bệch, trên lưng con mình rõ ràng chính là tiểu công tử nhà hàng xóm.

Đợi Hoàng Cảnh Du nói xong sự tình, Hứa mama mỉm cười ôm lấy hài tử, còn không ngừng khen hắn tuổi nhỏ nhưng lại hiểu chuyện mà còn đẹp trai.

Hoàng Cảnh Du cảm thấy rất kỳ quái, dì này nhìn không ra một chút sốt ruột nào, hài tử lạc mất không đi tìm, còn có thể an tâm ở nhà cùng hàng xóm nói chuyện phiếm sao.

"Đây là nhà của Hứa Nguỵ Châu." Hứa mama vuốt tóc con mình: "Châu Châu mỗi lần đi lạc đều có thể chính mình tìm trở về, trị an ở đây cũng tốt, dì chưa bao giờ lo lắng, bất quá vẫn là cám ơn tiểu Du, tiểu Du trưởng thành nhất định là một nam tử hán đẹp trai nha."

Không qua vài ngày, Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Nguỵ Châu nhân tiện thân nhau, chiều nào khi tan học, thân là đại ca nên Hoàng Cảnh Du đều đến trường mẫu giáo của Hứa Nguỵ Châu chờ nhóc tan học, sau đó nắm cánh tay nhỏ bé cùng nhau về nhà.

Đáng tiếc cuộc sống bình thản kia chỉ nửa năm. Ba Hoàng Cảnh Du ở Mỹ xí nghiệp càng làm càng lớn, đã trở thành chủ tịch, bây giờ ông chuẩn bị đem vợ con sang ở chung.

Chuyện này Hoàng Cảnh Du vẫn gạt Hứa Nguỵ Châu, sau đó cũng không biết tiểu hài nhi từ ở đâu biết được tin tức này, vì vậy trước khi Hoàng Cảnh Du đi một ngày, nhóc đem hắn kéo đến dưới mái hiên.

"Cá Voi ca ca, anh phải đi rồi có đúng hay không?"

Hoàng Cảnh Du không dám nhìn nhóc, tay phải sờ sờ khuôn mặt nhóc, cúi đầu ừ một tiếng.

Ngoài dự liệu, Hứa Nguỵ Châu không có quấn quít lấy Hoàng Cảnh Du cầu hắn đừng đi, mà là nắm tay hắn kiên định nói: "Cá Voi ca ca, không được quên em."

Hoàng Cảnh Du xoay người, chứng kiến Hứa Nguỵ Châu chảy nước mắt nhưng vẫn đang đang cười, trái tim chợt nhói một chút, nhóc chỉ là một hài tử năm tuổi, bây giờ lại còn như vậy.

Ngồi xổm xuống đem hài tử ôm trong lòng, một bên vừa giúp nhóc lau nước mắt vừa nói: "Sẽ không, anh nhất định sẽ không quên Châu Châu, Châu Châu phải đợi ca ca, ca ca nhất định quay về tìm em."

Hai tiểu tử ngồi cùng một chỗ hàn huyên rất nhiều, lúc trời bắt đầu tối Hứa Nguỵ Châu đột nhiên nói: "Trong TV mấy đôi yêu nhau cùng một chỗ hảo hạnh phúc, Cá Voi ca ca, sau này em gả cho anh có được hay không, em rất thích ca ca."

Hoàng Cảnh Du cười cười hôn lên trán Hứa Nguỵ Châu, để nhóc tựa vào trong lòng mình: "Hảo, ca ca chỉ cần một mình Châu Châu."

Hứa Nguỵ Châu cũng cười, từ trong túi lấy ra một món đồ, sau đó kéo tay trái Hoàng Cảnh Du qua đeo vào.

"Đây là em tự làm, ca ca đeo nhẫn của em thì là người của em rồi, em sẽ chờ anh." Dứt lời liền giơ tay phải trước mắt Hoàng Cảnh Du "Cái này là dấu hiệu của em."

Hoàng Cảnh Du hốc mắt đỏ lên, hôn lên vết bớt trên tay tiểu hài tử.]

Kí ức như thủy triều ào ạt ùa về, Hoàng Cảnh Du tắt đi vòi sen, kéo cái nhẫn ở ngón giữa, dùng nước chà vài cái, mơ hồ có thể thấy bên trong nhẫn là chữ "Châu".

Ta con mẹ nó chính là tên hỗn đản. Hoàng Cảnh Du trong lòng tức giận mắng một tiếng, một quyền đánh vào vách tường.

Châu Châu, Hứa Nguỵ Châu, chờ anh.

Continue Reading

You'll Also Like

121K 9.5K 35
"Này nhé, còn lâu tôi mới yêu ông già đấy😾"
45.5K 4.3K 36
bác sĩ tâm thần x wedding planner Em tổ chức đám cưới cho vô số người, đám cưới của em, để chú rể này tự tay lo. Ngọt, hài, HE 1/4/2024 - 12/4/2024. ...
12.6K 937 24
Dành cả thanh xuân để thuộc về nhau
278K 24.6K 57
nói chung vì là không phải gu 🫣