(Chuyển Ver Vkook) Nam Hậu Ôn...

By NabiTK_1306

29.7K 1.1K 22

Truyện chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả "XIN ĐỪNG MANG RA NGOÀI" Tình trạng truyện: Hoàn Thành Tình t... More

C1. Thiên thượng nhân gian bất tương kiến
C2. Trùng sinh tái kiến Điền Chính Quốc
C3. Động phòng hoa chúc nối tiếp tiền duyên
C4. Không ngừng sửa chữa
C5. Tứ phi tề tựu Vị Ương Cung
C6.Quân tử như ngọc, kiếm như hồng
C7. Thẳng thắn gặp mặt nhau
C8. Điệp phi có thai
C9. Điệp phi sinh non
C10. Có ẩn tình khác, chân tướng rõ ràng
C11. Phong ba triều đình
C12. Ta nghe gió xuân lay tỉnh cánh hoa đào
C13. Sự cố ở Cảnh Bắc
C14. Lửa giận của Hoàng Hậu
C15. Một cơ hội
C16. Trận đầu chiến đấu
C17. Chính Quốc sinh bệnh?
C18. Một vài chuyện xưa
C19. Xạ hương
C20. Xạ hương (2)
C21. Nổi trận lôi đình
C22. Tử y giáo
C23. Hoàng Hậu hồi cung
C24. Chăn giết
C25. Cơn ác mộng đó
C26. Tĩnh Di
C27. Cửu vương gia
C28. Ban thưởng
C29. Động tình
C30. Sinh non
C31. Người nào đụng vào Hoàng Hậu, người đó phải chết
C32. Thân thế của Tĩnh Di
C33. Gia yến
C34. Thất tịch Hoa Đăng
C35. Đột nhiên xảy ra truyện
C36. Vô tình
C37. Thất tâm
C38. Huyết chiến
C39. Ngươi muốn giết ta
C40. Ám sát
C41. Chân tướng lộ rõ
C42. Thân hoa "Ức Vãng tích"
C43. Máy thai
C44. Mây mưa
C45.
C46. "Linh Uẩn Tử" và hạ quả
C47. Trà Bắc Vân và Bạch Sa Thước
C48. Phượng tâm
C50. Giang Nam tổng vẫn là một quy túc
C49.
C51. Vô trách nhiệm (phiên ngoại 1)
C52. Vô trách nhiệm (phiên ngoại 2)
C53. Công chúa hòa thân
C54. Công chúa hòa thân (2)
C55. Tiểu Bánh Bao ra đời
C56. Điền Dực Hoan
C57. Bất ngờ làm phản
C58. Bức thư biến mất
C59. Tân phong thái tử- Trẻ con khó nuôi dạy
C60. Trẻ con khó nuôi dạy(2)
Phiên Ngoại 1
Phiên Ngoại 2
Phiên Ngoại 3.
Phiên Ngoại 4. END
PR truyện

C61. Hoàn

282 11 0
By NabiTK_1306

Thời gian trôi đi, Kim Cảnh Dực đã trưởng thành thành thiếu niên mười bảy tuổi, mấy tính cách nóng nảy kia đã dần biến mất, thay vào đó là trầm tĩnh quyết đoán, từ nhỏ đã học cốt cách của đế vương nên hiện tại Kim Cảnh Dực trên người đã biểu lộ đế vương khí.

Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc “Dực Nhi rốt cuộc cũng trưởng thành, đợi đến khi nó mười tám tuổi, ta liền đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho nó, từ nay về sau ta sẽ mang ngươi đi tiêu dao thiên hạ.”

Chính Quốc gật đầu, sau đó lại lắc đầu,“Dực Nhi vẫn còn thích Lưu Tĩnh, trước khi chúng ta rời đi, chúng ta tất yếu phải tìm được một hoàng hậu có khả năng đảm đương cho nó.”

Thái Hanh tất nhiên đồng ý, chỉ là hai người không ngờ rằng phụ thân Lưu Tĩnh là Lưu Thiên thế nhưng lại phạm phải tội ác không thể tha thứ.

Lưu Thiên người này ngược lại lại rất có tài, cũng là thám hoa lang của năm Thiên Tứ thứ mười tám. Năm Thiên Tứ thứ mười lăm, Kim Thái Hanh phong Lưu Thiên làm thái thú Chiết Giang để quản lí đê điều ở Chiết Giang. Lúc mới bắt đầu, Lưu Thiên coi như là tận chức tận trách, vùng Chiết Giang đều nói Thái Thú chính là một quan tốt. Kim Thái Hanh phái điều tra quan viên giả dân thường đi điều tra cũng đánh giá khá caohắn.

Chỉ là không hề nghĩ đến, trước đó vài ngày có người mật cáo Lưu Thiên tham ô nhận hối lộ, mua quan bán quan. Kim Thái Hanh phái tránh bóng âm thầm điều tra, không nghĩ tới phong thư mật cái này lại là đúng sự thật, Kim Thái Hanh phái người niêm phong Hàng Châu Lưu phủ, vậy mà lại phát hiện ra mười ba vạn lượng bạc trắng, còn có châu báu đồ cổ vô số.
Kim Thái Hanh giận tím mặt, triều đình nổi giận khiến mấy vị quan lại có liên can sợ tới mức trong lòng run sợ,“Ba năm làm Tri Phủ, mười ba vạn ngân khố. Mồ hôi và máu  của dân chúng hóa ra lại để nuôi một thứ sâu mọt như vậy!”

Ba ngày sau, Lưu Thiên bị chém đầu bêu thị chúng, người nhà Lưu Thiên bị lưu đày Bắc Cương, vĩnh viễn không được hồi kinh.

Sau khi Lưu Thiên bị chém đầu, Kim Thái Hanh ban bố [ trừng tham lệnh ], tra rõ cả kinh quan cùng ngoại địa quan viên. Dứt khoát trừng trị đám tham ô quan lại này cho ra ngô ra khoai, sau đó lại đem sưu đến bạc phát cho dân chúng, đổi lại tiếng tán thưởng không ngớt của bách tính.

Điền Chính Quốc vốn tưởng rằng Kim Cảnh Dực biết chuyện này nhất định sẽ đến cầu Kim Thái Hanh bỏ qua cho Lưu Tĩnh, không nghĩ tới từ đầu tới cuối Kim Cảnh Dực đều không nói gì, Chính Quốc không yên lòng liền tới tận tẩm cung thái tử tìm con.

Cảnh Dực nói,“Tĩnh nhi sống bên cạnh phụ thân, tất nhiên nàng biết chuyện phụ thân tham ô, nàng lại không có khuyên can, còn bao che, vốn đã là có tội, lưu đày đã là xử phạt nhẹ nhất cho nàng, ta không thể bởi vì tâm tư của bản thân mà làm trở ngại phụ hoàng xử trí người hại quốc hại dân.”

Điền Chính Quốc cười cười, Kim Cảnh Dực đã biết đặt mình vào vị trí đế vương để suy nghĩ thấu đáo, biết đem quốc gia xã tắc đặt trên lợi ích cá nhân, chỉ là Chính Quốc nhìn ra được, đứa nhỏ này trong lòng vẫn là không thể buông được Lưu Tĩnh, mối tình đầu sao bảo buông là buông được luôn.

Chính Quốc thở dài một hơi, hỏi,“Dực Nhi, thành thật nói cho phụ hậu, ngươi đối với Lưu Tĩnh đến cùng là có ý gì?”

Cảnh Dực nhìn nhìn ngoài cửa sổ nói,“Khi đó nhi thần đích xác thực thích nàng, thế nhưng sau này ta cũng minh bạch , Tĩnh nhi bất quá là đem ta cùng với Tần Lãng vui đùa, tất nhiên trong lòng ta vẫn là thích nàng, bất quá nhi thần cũng biết, ta cùng nàng đã không còn khả năng .”

Chính Quốc sau khi nghe xong liền nở nụ cười, xem ra nhi tử của mình cũng không hồ đồ, chỉ là quá si tình và chung thủy thôi.

Cảnh Dực nói tiếp, “Ai cũng nói người Hoàng gia bạc tình, nhưng phụ hoàng chỉ có phụ hậu, phụ hậu cũng chỉ yêumột mình phụ hoàng, nhi thần cũng hi vọng chính mình có thể có một phần tình cảm nhất sinh nhất thế nhất song nhân.”

Chính Quốc lắc lắc đầu,“Dực Nhi, ngươi là Hoàng Thượng tương lai, ngươi là người chung tình tất nhiên là không tổn hao gì vu xã tắc giang sơn, nhưng nếu ngươi chọn một người không tốt, vậy thì phụ hậu hoàn toàn không thể đáp ứng .”

Cảnh Dực đột nhiên cười rộ lên,“Phụ hậu, vậy ngươi tìm một người đáng để nhi thần giao phó cả đời được không?”

Chính Quốc nhướn mày,“Dực Nhi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đây chính là ngươi nói, tương lai bất luận phụ hậu muốn ngươi cưới ai ngươi đều phải đồng ý .”

Cảnh Dực nhíu nhíu mày,“Vậy là phụ hậu ngươi muốn tìm mấy người xấu xí quái dị à, vậy thì hóa ra nhi thần chịu thiệt .”

Chính Quốc dở khóc dở cười,“Ngươi là do ta sinh ra, phụ hậu làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, huống chi phụ hậu không hi vọng tôn tử của mình bộ dạng khó coi đi.”

Cảnh Dực nhắm mắt, nói,“Nhi thần tin tưởng mắt nhìn người của phụ hậu.”

Ngày thứ hai, Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh chuyện này, Thái Hanh nói,“Ngươi trong lòng đã chọn sẵn người?”

Chính Quốc gật đầu nói,“Chúng ta cùng nhau viết xem có giống nhau không.”

Chấp bút bình tuyên, hai người cùng viết tất nhiên là cùng một danh tự — Tần Lãng.

Thu giấy, Chính Quốc nhìn sâu vào Thái Hanh rồi nói,“Ta đã đợi trong hoàng cung đã mười tám năm.”

Thái Hanh cười khổ,“Chính Quốc, ngươi cuối cùng vẫn muốn rời đi sao?”

Chính Quốc gật đầu,“Dực Nhi đã lớn, ta tin tưởng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.” Đột nhiên Chính Quốc liền cười rộ lên,“Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, ngươi nói hai ta gặp nhau tại bờ Tây Hồ có khi cũng là một chuyện thú vị”

Thái Hanh lắc đầu,“Ngươi càng ngày càng biết ăn nói . Chuyện này, ta — duyệt.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Mùa xuân năm Thiên Tứ mười tám, hoàng hậu Điền Chính Quốc chết bệnh, hoàng đế Kim Thái Hanh tưởng niệm thành bệnh, mùa hè năm Thiên Tứ mười tám liền băng hà, truyền ngôi cho Thái Tử Kim Cảnh Dực, di chỉ phong con trai của thừa tướng là Tần Lãng làm hoàng hậu.

“Chủ tử, Hoàng Thượng ‘Băng hà’ .” An Thanh cầm phong thư từ kinh thành đến giao cho Điền Chính Quốc đang ngồi chơi thuyền bên Tây Hồ.

Điền Chính Quốc chỉ thản nhiên ừm một tiếng, không nghĩ là hoàng thượng lại nhanh như vậy, bất quá mới có ba tháng a. Xem ra người trong thiên hạ sẽ lại khen hắn là người si tình cho coi.

Điền Chính Quốc thu hồi thư để vào lòng, kêu nhà đò tấp lại bên bờ, y vừa rời thuyền liền thấy một thân ảnh quen thuộc đang  đứng bên bờ nhìn mình, trên khuôn mặt ấy phảng phất không hề tồn tại dấu vết của thời gian, cả người là cẩm y, vẫn là bộ dáng công tử phong lưu của năm nào.

Điền Chính Quốc cười cười bước đến gần, từng bước đều là những hồi ức ùa về. Lúc mới gặp nhau ở Giang Nam, y bị Mục vương truy đuổi, Cảnh vương lại cứu y; Hơn hai mươi năm trước, y lại gả cho Cảnh vương, Cảnh Vương ba năm chưa từng hỏi đến mình; Mười tám năm trước, Cảnh vương đăng cơ làm hoàng đế, y được sắc phong làm hoàng hậu; Mười tám năm trước, hoàng đế vì y mà phế đi hậu cung, từ nay về sau sủng ái của ba ngàn người đều thuộc về một mình y; Mười tám năm trước, y vì cứu phụ thân mà xuất chinh Bắc Cương; Mười bảy năm trước, y vì hoàng đế mà sinh hạ đứa con đầu lòng; Mười sáu năm trước, nhi tử mới có một tuổi liền đã được hoàng đế phong làm Thái Tử, không có ai tranh phong đoạt tước với nó; Ba tháng trước, y ‘Chết bệnh’, hiện tại, hoàng đế lại ‘Băng hà’.

Mười tám năm hiểu nhau, gần gũi nhau, mười tám năm dành cho người ấy sự ái mộ, mười tám năm tình hữu độc chung, mỗi giây mỗi khắc đều khảm vào chỗ sâu nhất của miền ký ức, đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều không bao giờ nhạt phai.

Nhìn Điền Chính Quốc từng chút một đi về phía mình, Kim Thái Hanh cũng cười thật tươi, hắn đi lên vài bước đem người ôm vào trong ngực.

“Sao lại đi chậm như vậy? Không muốn gặp ta à? Vậy mà ba tháng này ta đều nhớ ngươi.”

Chính Quốc lắc đầu,“Chỉ là ta đang nghĩ lại một vài chuyện mà ta đã nghĩ mấy ngày gần đây.”

“Nghĩ tới cái gì?”

Chính Quốc ngẩng đầu,“Nghĩ tới ngươi từng lừa gạt ta.”

Thái Hanh lộ ra vẻ mặt khó hiểu,“Ta lừa gạt ngươi bao giờ?”

Chính Quốc nói,“Lăng nhi nói con bé chưa bao giờ đưa cho ngươi phong thư mật nào cả, nhưng ngươi lại nói cho ta biết chuyện Mục vương muốn làm phản là do nàng nói cho ngươi, ngươi coi này là không phải lừa gạt ta sao?”

Thái Hanh cười,“Chính Quốc, ngươi thật đúng là thù dai, đã nhiều năm như vậy , ngươi cư nhiên còn nhớ rõ việc này.”

“Ngươi chẳng lẽ không có cảm giác ngươi còn nợ ta một lời giải thích sao?”

Thái Hanh nói,“Ta nói cho ngươi, trước khi Mục vương làm phản một thời gian, ta liền nằm mơ, mơ có một ông lão nói cho ta biết chuyện Mục vương làm phản. Ngày thứ hai ta phái người vụng trộm kiểm chứng, lúc này mới phát hiện có chỗ không ổn.”

Chính Quốc hỏi tiếp nói,“Vậy ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết, ngươi sợ ta sẽ làm vướng chân ngươi, vẫn là thấy ta không có năng lực cùng ngươi gánh vác mọi chuyện?”

Thái Hanh đẩy Chính Quốc ra, bàn tay ấm áp chậm rãi xoa hai gò má Chính Quốc, nói từng từ,“Bởi vì ta không muốn ngươi lại lâm vào hiểm cảnh, nếu ngay cả sự an toàn của ngươi mà cũng không đảm bảo được thì ta nghĩ, ta không có tư cách nói yêu ngươi.”

“Vậy hiện tại thì sao?”

“Ta yêu ngươi.”

“Còn có?”

“Ta đến thực hiện nguyện vọng của ngươi.”

“Hả?”

“An Hỉ, mang rượu tới.”

An Hỉ cũng theo Kim Thái Hanh ra cung, cầm theo thẻ trúc tới, Thái Hanh kéo Chính Quốc ngồi xuống cái đình cách đó không xa,“Ngươi từng nói muốn ‘Bạch y giai nhân cẩm y hữu, triều tắc đồng ca mộ đồng rượu.’, bây giờ ta đến thực hiện nguyện vọng lúc trước của ngươi, không biết còn kịp không?”

Chính Quốc cười nhẹ, tất cả mọi chuyện đều không còn bận tâm,“Tất nhiên là kịp, chỉ cần ta và ngươi vẫn còn chưa chết, an táng chung một chỗ, vậy thì vẫn còn kịp.”

Chỉ cần ta và ngươi vẫn còn chưa chết, an táng chung một chỗ, vậy thì vẫn còn kịp.

—— chính văn kết thúc ——

Continue Reading

You'll Also Like

129K 9K 34
Hoàn: 33 chap. Câu truyện lấy một khía cạnh khác của Kinnporche the serise. Mình sẽ cố gắng giữ tính cách nhân vật giống bản gốc nhất. NVC: VegasPete...
109K 13.2K 88
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...
6M 310K 116
Starring Kim Taehyung And Jeon Jungkook This is original by @ARTSEOULVK in twitter i just write it for the people dont have twitter and want to re...
156K 10.1K 34
🔞 ABO, có ngôn từ thô tục, cân nhắc khi xem Lịch ra chap: Không cụ thể, có chap sẽ ra Cp: GeminiFourth , PondPhuwin & JoongDunk Truyện được viết the...