(Chuyển Ver Vkook) Nam Hậu Ôn...

By NabiTK_1306

42.6K 1.4K 24

Truyện chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả "XIN ĐỪNG MANG RA NGOÀI" Tình trạng truyện: Hoàn Thành Tình t... More

C1. Thiên thượng nhân gian bất tương kiến
C2. Trùng sinh tái kiến Điền Chính Quốc
C3. Động phòng hoa chúc nối tiếp tiền duyên
C4. Không ngừng sửa chữa
C5. Tứ phi tề tựu Vị Ương Cung
C6.Quân tử như ngọc, kiếm như hồng
C7. Thẳng thắn gặp mặt nhau
C8. Điệp phi có thai
C9. Điệp phi sinh non
C10. Có ẩn tình khác, chân tướng rõ ràng
C11. Phong ba triều đình
C12. Ta nghe gió xuân lay tỉnh cánh hoa đào
C13. Sự cố ở Cảnh Bắc
C14. Lửa giận của Hoàng Hậu
C15. Một cơ hội
C16. Trận đầu chiến đấu
C17. Chính Quốc sinh bệnh?
C19. Xạ hương
C20. Xạ hương (2)
C21. Nổi trận lôi đình
C22. Tử y giáo
C23. Hoàng Hậu hồi cung
C24. Chăn giết
C25. Cơn ác mộng đó
C26. Tĩnh Di
C27. Cửu vương gia
C28. Ban thưởng
C29. Động tình
C30. Sinh non
C31. Người nào đụng vào Hoàng Hậu, người đó phải chết
C32. Thân thế của Tĩnh Di
C33. Gia yến
C34. Thất tịch Hoa Đăng
C35. Đột nhiên xảy ra truyện
C36. Vô tình
C37. Thất tâm
C38. Huyết chiến
C39. Ngươi muốn giết ta
C40. Ám sát
C41. Chân tướng lộ rõ
C42. Thân hoa "Ức Vãng tích"
C43. Máy thai
C44. Mây mưa
C45.
C46. "Linh Uẩn Tử" và hạ quả
C47. Trà Bắc Vân và Bạch Sa Thước
C48. Phượng tâm
C50. Giang Nam tổng vẫn là một quy túc
C49.
C51. Vô trách nhiệm (phiên ngoại 1)
C52. Vô trách nhiệm (phiên ngoại 2)
C53. Công chúa hòa thân
C54. Công chúa hòa thân (2)
C55. Tiểu Bánh Bao ra đời
C56. Điền Dực Hoan
C57. Bất ngờ làm phản
C58. Bức thư biến mất
C59. Tân phong thái tử- Trẻ con khó nuôi dạy
C60. Trẻ con khó nuôi dạy(2)
C61. Hoàn
Phiên Ngoại 1
Phiên Ngoại 2
Phiên Ngoại 3.
Phiên Ngoại 4. END
PR truyện

C18. Một vài chuyện xưa

562 17 0
By NabiTK_1306

Mộ Vân Sơn tinh tế xem qua sắc mặt Điền Chính Quốc rồi nói,“Bây giờ đưa tay ra để ta giúp ngươi xem mạch.”

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn vươn ra tay, thần sắc có chút mất tự nhiên.

“Ngươi phát hiện ra khi nào?” Mộ Vân Sơn tinh tế hỏi.

“Hai ngày trước, lúc ăn cơm có chút không thoải mái, liền tự mình xem mạch.” Nhìn Mộ Vân Sơn hơi hơi nhăn mày, Điền Chính Quốc khẩn trương hỏi,“Sư phụ, làm sao? Có phải đứa bé có vấn đề gì không?”

Mộ Vân Sơn lắc lắc đầu,“rất khỏe mạnh, nhưng mà ngươi thì không khỏe. Thân thể của ngươi vốn hư nhược, hiện tại bây giờ lại còn mang thai nữa, ngươi lại không được chăm sóc nhiều. Ta có chút lo lắng, vi sư khuyên ngươi vẫn nên hồi cung đi. Có ta ở nơi này, trận này nhất định sẽ thắng lợi.”

Điền Chính Quốc vẫn lắc đầu.

Mộ Vân Sơn hỏi,“Ngươi không tin năng lực của ta?”

Điền Chính Quốc cười cười nói,“Sao có thể không tin chứ? Ta sẽ trở về, đứa nhỏ này là đứa nhỏ mà ta cùng hắn đã hy vọng từ rất lâu rồi, ta làm sao có thể khiến nó gặp chuyện không may. Chỉ là, hiện tại thật sự không phải thời điểm. Sư phụ, ta còn mang từ trong cung theo vài loại thuốc tốt, cộng thêm y thuật của ngươi nữa. Tin tưởng rằng sẽ không có vấn đề gì.”

Điền Chính Quốc thở dài nói,“Tính tình ngươi kiên cường, từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi. Ta cũng chẳng khuyên được ngươi, thôi thì ngươi phải tự cẩn thận.”

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng nói,“Ta sẽ tự chăm sóc bản thân, cũng sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé.”

Sau khi Mộ Vân Sơn rời khỏi đây, Điền Chính Quốc một lần nữa cầm sách lên, hoa đăng sáng lòe lòe, y lầm bầm lầu bầu nói,“Phụ hậu sẽ không khiến ngươi chịu ủy khuất đâu.”

Kim Thái Hanh ngồi ở trên án phê tấu chương, nhưng trong lòng lại càng ngày càng khó chịu. Khi không có Điền Chính Quốc ở đây, thật sự rất khó có thể chịu đựng được. Nhớ tới Điền Chính Quốc nói với Điền Lâm những lời đó, Kim Thái Hanh lại thầm thở dài. Điền Chính Quốc người này có việc gì cũng thích tự mình chịu đựng.  Y nghĩ gì sẽ luôn không cho mình biết. Nếu không phải lần đó Điền Lâm cùng Điền Chính Quốc đối thoại, chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không biết hóa ra trong lòng y lại có không có cảm giác an toàn nhiều như vậy. Là bản thân mình nghĩ rất đơn giản, cho rằng chỉ cần nói mình yêu y, sau đó luôn luôn đối tốt với y là được. Nhưng mà hắn lại quên, Điền Chính Quốc sao có thể là một người đơn giản đến vậy. Từ hờ hững không nhìn tới yêu đến khắc cốt ghi tâm, thay đổi lớn như thế, y sao lại không nghi ngờ chứ.

An Hỉ đứng bên cạnh đưa tới một tách trà xuân Long Tỉnh. Nhìn màu xanh nhạt của nước trà, Kim. thái Hanh phảng phất thấy lần đầu tiên mình cùng Điền Chính Quốc gặp gỡ. Đó là tiết thanh minh của Hàng Châu đi, hắn theo Tam Hoàng thúc đến Hàng Châu thị sát. Thời điểm tới võ đài liền nhìn thấy một vị tướng quân thiếu niên khí thế phấn chấn, mười bảy tuổi, võ nghệ cũng rất cao cường. Chỉ là biểu tình trên mặt khá lạnh lùng. Khi đó ở Hàng Châu rõ ràng thực ấm áp, nhưng nhiệt độ xung quanh y lại có chút thấp.

Kim Thái Hanh không tin vào nhất kiến chung tình, huống chi hắn lại đối với nam không có gì hứng thú. Xem cũng chỉ là xem, qua đi cũng liền quên, cùng lắm cũng chỉ là so với nam nhân bình thường thì tuấn tú hơn nhiều mà thôi.

Thời điểm gặp Điền Chính Quốc lần thứ hai, là tại một quán trà tên là Tố Mộng Lí Giang Nam, Kim Thái Hanh là ngời thích uống trà, thích nhất là trà xuân Long Tỉnh.

Ngày đó, Giang Nam có mưa, lất phất lất phất rơi rất đẹp. Bầu không khí của Tố Mộng Lí Giang Nam lại càng tình thơ ý hoạ. Kim. thái Hanh không muốn ngồi ghế dài, cho nên thời điểm Điền Chính Quốc thân bạch y xuất hiện tại cửa Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn liền thấy được y. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Kim Thái Hanh lại muốn nói chuyện với y.

Kim Thái Hanh hướng tới Điền Chính Quốc vẫy vẫy tay, Chính Quốc cũng không chối từ ngồi vào vị trí đối diện Thái Hanh.

"Vị công tử này có chuyện gì sao?” Điền Chính Quốc khách khí hỏi.

“Ta biết ngươi.” Kim. thái Hanh đáp lại.

“Ta không biết ngươi.” Điền Chính Quốc lạnh lùng trả lời.

“Ngươi là tướng quân kiểm sát Hàng Châu.”

“Ừ.”

“Tuổi trẻ tài cao.” Kim Thái Hanh uống một ngụm trà rồi nói,“Trà xuân Long Tỉnh này mùi vị rất ngon.

”Ừm, Hàng Châu tốt nhất.” Điền Chính Quốc thản nhiên nói, cũng cầm lấy trà mà Kim Thái Hanh đặt trước mặt mình.

“Ngươi là người Hàng Châu?”

“Cũng có thể coi là như vậy.”

“Cái gì mà cũng có thể coi là như vậy?”

“Mẫu thân của ta là người Giang Nam, phụ thân ở kinh thành. Ta lúc còn rất nhỏ liền theo sư phụ sinh sống tại Hàng Châu.” Điền Chính Quốc hiếm khi nào nói nhiều như vậy.

“Ta thực thích chốn này.” Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng nói,“Ngươi có thể lưu lại nơi này.”

"Không có cơ hội, ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có khả năng lưu lại nơi này.”

Điền Chính Quốc nói,“Đó là một chuyện rất đáng tiếc. Nói nhiều như vậy, ngươi đến cùng là  vì cái gì mà tìm ta?”

“Chỉ là cảm giác khá có duyên với ngươi thôi. Muốn tìm người trò chuyện với ta.” Kim Thái Hanh nói.

“Ta không phải là một người thích hợp để tìm đến trò chuyện.”

“Ngươi thực thẳng thắn.”

“Ta không thích quanh co lòng vòng.”

“Tính tình của ngươi hơi lạ nhỉ.”

“Có lạ cũng chẳng liên quan đến ngươi. Chúng ta cũng không có gì để nói. Người xa lạ mà thôi.”

“Xa lạ có thể trở nên quen thuộc.”

“Người quen thuộc rồi sẽ mang đến phiền toái. Cáo từ.” Điền Chính Quốc lạnh lùng xoay người rời đi.

Thời điểm gặp lại tiếp theo, đã là đêm động phòng hoa chúc. Kim Thái Hanh cũng không muốn kết hôn với một nam thê, nhưng vì phụ hoàng hắn vì muốn kiềm chế quyền lực của đại tướng quân Điền Lâm nên đã chỉ hôn cho hắn cưới đại nhi tử của ông ta.

Hôn nhân không tình yêu, Kim Thái Hanh vào buổi tối đêm thành thân xốc khăn voan lên, nhìn người được mình cưới về rồi nói,“Ta nhận ra ngươi.”

“Ta cũng nhận ra ngươi.”

“Ở Hàng Châu, ta đã thấy ngươi.”

“Đúng, là ở Hàng Châu, ngươi đã gặp ta.”

“Ngươi từ đầu đã biết ta là Cảnh Vương.”

"Ừ, ngay từ đầu đã biết.” Điền Chính Quốc ngoan ngoãn trả lời lại.

“Làm như vậy, ngươi thấy vui không?”

“Vì nhu cầu mà thôi. Ta muốn địa vị của ngươi, ngươi muốn binh quyền của cha ta.”

“Đại trượng phu mà phải chịu nằm dưới thân kẻ khác, đây đường đường là nhi tử của đại tướng quân hay sao? Ta đây nên vì các tướng sĩ của Đại Hạ mà cảm thấy không đáng giá hay không.”

“Tùy ngươi.”

“Điền Chính Quốc ngươi biết không? Tính tình ngươi như vậy, không thể tồn tại được ở vương phủ.”

“Tồn tại thế nào là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.” Điền Chính Quốc vẫn rất lạnh.

“Khen thay một Điền thiếu tướng quân, khen thay một Điền Chính Quốc, thế nhưng ta lại muốn nhìn, một vương phi không được sủng ái, sẽ tồn tại như thế nào.”Nói xong, Kim Thái Hanh xoay người rời đi, từ nay về sau cũng không bước chân vào phòng Điền Chính Quốc nữa.

Nghĩ đến đây, Kim Thái Hanh vỗ vỗ trán, Điền Chính Quốc , ta nên làm thế nào để khiến ngươi tin tưởng ta đây.

"Ám ảnh tham kiến Hoàng Thượng.” Kim Thái Hanh bừng tỉnh từ trong hồi ức.

Ngẩng đầu nhìn ảnh vệ đang quỳ trước mặt mình “Tình hình chiến đấu thế nào?”

“Thất liên quân đội đã tìm được.”

“Hoàng hậu đâu, y thế nào?”

“Hoàng hậu nương nương, y thân thể dường như không tốt lắm.”

Kim Thái Hanh nghe vậy nhăn lại mi,“Làm sao, sinh bệnh, có nghiêm trọng không, có đi tìm quân y không, mấy người bảo vệ cho y chết hết rồi hay sao, như thế nào sẽ khiến y không thoải mái.”

Ám ảnh giật giật khóe miệng, độ chú ý của Hoàng Thượng đối Hoàng Hậu cũng quá cao đi,“Hồi Hoàng Thượng, sư phụ Vân Sơn cao nhân của hoàng hậu nương nương đến Bắc Đồng Quan. Có hắn ở đấy, hoàng hậu nương nương sẽ không có vấn đề gì.”

“Mộ Vân Sơn? Xem ra trận này chúng ta có thể thắng lợi. Ngươi có biết hoàng hậu nương nương bị sao không?”

“Thuộc hạ không biết, chỉ là cảm giác sắc mặt hoàng hậu nương nương không tốt lắm. Mỗi bữa cơm ăn cũng ít.”

Kim Thái Hanh mày nhăn càng sâu, nói với An Hỉ bên cạnh“Đi, lập tức tuyên Tô Hoàn tiến cung gặp trẫm.”

Tô Hoàn rất nhanh liền đến, nhìn thấy sắc mặt Kim Thái Hanh, cũng biết ngay nhất định là Điền Chính Quốc xảy ra chuyện.

Kim Thái Hanh giương mắt nói,“Ngươi khi trước bắt mạch cho hoàng hậu, thân thể y có vấn đề gì không?”

Tô Hoàn cung kính nói,“Hồi Hoàng Thượng, thân thể của hoàng hậu nương nương không có cái gì trở ngại. Chỉ là có chút hư nhược mà thôi, chỉ cần điều dưỡng một chút là không có cái gì vấn đề. Hoàng hậu nương nương cũng biết thân thể mình không tốt, cũng từng bảo vi thần chuẩn bị chút thuốc tốt. Hoàng Thượng, thân thể hoàng hậu nương nương  có vấn đề gì sao?”

Kim Thái Hanh nói,”Sắc mặt y không tốt, ăn uống cũng không được.”

Tô Hoàn nhíu nhíu mày,“Hoàng Thượng muốn vi thần đến điều trị thân thể cho Hoàng hậu nương nương hay sao?”

Kim Thái Hanh lắc lắc đầu,“Vân Sơn cao nhân ở bên y, trẫm gọi ngươi tới là muốn ngươi chuẩn bị chút thuốc đưa qua, đồ trân quý nhất, tốt nhất dùng đưa cho y.”

“Vi thần tuân chỉ.”

Đợi đến khi ám ảnh cùng Tô Hoàn đều lui ra sau, An Hỉ thêm trà vào tách cho Kim Thái Hanh rồi nói,“Vạn tuế gia cũng đừng lo lắng quá, hoàng hậu nương nương không có việc gì đâu.”

Kim Thái Hanh cười khổ một tiếng,“Chỉ hy vọng là thế.”

Continue Reading

You'll Also Like

6.2M 261K 63
Jungkook is a single CEO father, and Taehyung is a college student looking for work. Jungkook has children who are afraid of other people, but things...
2.1M 47K 16
"oh, so you know the cock and balls?" "no..." maybe, everyone needs a perfect sex education. and maybe, asking your neighbour was not the best choi...
3.7M 237K 73
• Wattpad Offical Fanfic • Featured in the "K-pop & J-pop - Asian Waves" reading list on the official wattpad fanfic account since the 30th of march...